Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão gia có trí nhớ tốt quá, tiểu nhân tên Thiết Chùy, trước kia là thị vệ riêng của Hầu gia, sao đó mẹ của tiểu nhân bị bệnh nặng không người chăm sóc nên giải ngũ về quê, Hầu gia cảm thương cuộc sống của tiểu nhân nghèo khó, nên viết thư hỏi Kim tiên sinh cho tiểu nhân con đường sống”, Thiết Chùy đáp.

“Lão Tam làm rất tốt, một vị tướng quân đủ tư cách nên thương lính như con mình, không chỉ ở trong doanh trại mà ngay cả khi binh lính giải ngũ cũng nên quan tâm”.

Khánh Quốc công hỏi: “Nghe nói Thiết Lâm Quân có không ít lính già, bây giờ cũng đi theo Kim tiên sinh, các ngươi sống thế nào? Kim tiên sinh có đối xử hà khắc với các ngươi không?”

“Kim tiên sinh là người tốt bụng, lại được Hầu gia đánh tiếng, nên đối xử rất tốt với chúng ta, chưa từng hà khắc, không chỉ trả tiền công, xây cho đám tiểu nhân những ngôi nhà ngói, còn tìm việc cho những người phụ nữ trong gia đình kéo sợi dệt vải, con cái trong nhà còn được đi học miễn phí ở học đường”, Thiết Chùy trả lời.

“Vậy thì tốt,” Khánh Quốc công khẽ gật đầu: “Vậy Kim tiên sinh bảo các ngươi làm gì?”

“Trước kia là bảo vệ xưởng dệt may và hộ tống đoàn xe đến huyện phủ và quận thành. Bây giờ tiên sinh mở một tiêu cục, đám tiểu nhân đều làm nhân viên hộ tống ở trong tiêu cục này”.

Thiết Chùy trả lời: “Tiên sinh nói Kim Xuyên là đất phong của Hầu gia, thổ phỉ hoành hành, luôn tiềm ẩn nguy cơ làm hại dân chúng, nên để ngài ấy dẫn đám tiểu nhân đi quét sạch cả đám thổ phỉ ở Kim Xuyên”.

“Kim tiên sinh làm tốt đấy, đất phong của lão Tam bây giờ đã yên ổn, phải cảm ơn vị Kim tiên sinh này thật tốt”.

Thật ra, Khánh Quốc công đã sớm biết Kim Phi đang làm gì ở Kim Xuyên, hỏi Thiết Chùy chỉ là để biểu hiện mình là người bình dị dễ gần mà thôi.

Khẽ gật đầu, hỏi: “Đúng rồi, trong thiệp không phải nói có ba người sao? Tại sao lại chỉ có hai người các ngươi, một người nữa đâu?”

“Tiểu nhân không ngờ lão gia lại gặp đám tiểu nhân nhanh như vậy, lễ vật mà tiên sinh và Mộ Lam cô nương cử đám tiểu nhân mang tới vẫn còn ở trong quán trọ, lão Hàn trở về lấy lễ vật rồi ạ...”, Thiết Chùy lúng túng gãi đầu đáp.

Gương mặt Thiết Chùy vốn thật thà, lúc này lại lộ vẻ lúng túng, điều này lập tức khiến ba người Khánh Quốc công cười rộ lên.

“Chỉ cần các ngươi mang theo tâm ý của Kim tiên sinh và Mộ Lam tới là được, lễ vật có hay không cũng không quan trọng”.

Khánh Quốc công mỉm cười khoát tay.

“Lão gia, sao lại không quan trọng, nha đầu Lam Lam đó tùy tiện như vậy, hiếm khi tặng lễ vật cho ta, ta rất chờ mong đấy”.

Mẹ Khánh Hoài là Khánh Trung Thị vẫn luôn cảm kích Kim Phi, thấy Thiết Chùy và Lạc Lan lúng túng, nên bà ấy vội vàng chọc cười làm dịu bầu không khí.

“Muội muội nói đúng, nha đầu Lam Lam đó từ nhỏ đã giống con trai, thích múa đao dùng thương, bây giờ nó thậm chí còn tệ hơn, đi tìm Kim tiên sinh để thành lập một đội nữ binh, thời gian trước nhà Hâm Nghiêu đã viết một lá thư cho ta, còn lo lắng nói sợ sau này sẽ không ai thèm lấy Mộ Lam đấy”.

Đại phu nhân cũng cười nói: “Bây giờ nha đầu này cuối cùng cũng thông suốt, ta thực sự muốn nhìn xem nó sẽ tặng gì đây, mong rằng không phải tặng cho ta một thanh đao lớn”.

Thật ra hai người họ chỉ nói một vài lời hay ý đẹp để làm dịu bầu không khí, nhưng sau khi Đại phu nhân nói xong, bà ta nhận ra vẻ mặt Thiết Chùy và Lạc Lan hình như càng thêm lúng túng hơn.

“Trời ơi, chẳng lẽ con bé nha đầu này tặng cho ta một thanh đao thật sao?”

Đại phu nhân mở to hai mắt hỏi.

Mẹ của Khánh Hoài cũng cảm thấy khó thở.


Bà ấy cũng cảm thấy rằng Khánh Mộ Lam thực sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK