Cửu công chúa lại khôi phục lại nụ cười thường ngày: “Mấy ngày trước Liêu Ấn đưa cho ta một ít trà mới, tiên sinh nếm thử xem.”
“Chuyện tới nước này rồi, người còn có tâm trạng uống trà sao?”
Kim Phi kinh ngạc nhìn Cửu công chúa.
“Những việc nên giao phó đã giao xong rồi, nhân viên hộ tống chưa tới cũng không thể tới hoàng cung, chúng ta chỉ có thể chờ, có sốt ruột cũng vô ích, không bằng ngồi xuống uống trà.”
“Được thôi.”
Kim Phi gật đầu, theo Cửu công chúa vào nhà chính.
Ở trên bàn trong gian nhà chính có một lò đất nung màu đỏ, Cửu công chúa không nhờ Thấm Nhi và Châu Nhi hỗ trợ mà tự mình đặt ấm trà lên lò, cầm hộp sắt và kẹp gỗ nhỏ bên cạnh thành thục hâm nóng tách trà và rót trà vào.
“Trước đây chưa từng nghe nói người còn biết pha trà đấy?”
Kim Phi không biết pha trà, nhưng động tác uyển chuyển của Cửu công chúa khiến y cảm thấy rất quyến rũ.
“Đây là lễ nghi trong cung đình mà tất cả các công chúa đều phải học.”
Cửu công chúa rót một tách trà đưa cho Kim Phi: “Đây là trà mới ra năm nay của Thân Châu, mời tiên sinh nếm thử.”
Thân Châu ở bờ nam sông Hoài, từ xa xưa đã sản xuất ra nhiều trà ngon, kiếp trước Kim Phi cũng từng uống mấy lần.
Nhưng lần này nâng tách trà lên lại phát hiện ra điểm khác biệt.
Kim Phi không hiểu về màu sắc, nhưng mùi hương tỏa ra lại thoang thoảng lạ thường.
“Vũ Dương, trà này của người rất ngon, trước đây ta đã uống vài lần rồi, nhưng đây là loại thơm nhất.”
Kim Phi cầm tách trà đưa lên mũi.
“Đó là điều đương nhiên, đây chính là cống phẩm Thân Châu đưa tới, người bình thường muốn uống cũng không được.”
Cửu công chúa cười nói.
Thân Châu cách kinh thành không quá xa, trà mới hằng năm lúc nào cũng sẽ tiến cống cho hoàng thất.
Lá trà được tiến công được nhiên là tinh phẩm trong số các tinh phẩm, hoàng tử, công chúa và các đại thần trong triều đình cũng rất vinh dự khi có được trà làm cống phẩm.
“Thảo nào lại ngon như vậy, thì ra là cống phẩm.”
Kim Phi bừng tỉnh: “Trên đường tới đây ta còn lo người ở kinh thành sống không được tốt đấy, kết quả ngay cả cống phẩm mà người cũng được uống.”
“Không hề, sống không hề tốt chút nào.” Cửu công chúa đột nhiên nắm tay Kim Phi, đôi mắt long lanh chớp chớp, nũng nịu nói: “Vũ Dương ngày đêm nhớ nhung tiên sinh...”
“Khụ khụ!”
Kim Phi bị sự thay đổi của Cửu công chúa đánh cho trở tay không kịp.
Vừa nãy cô ấy còn đang nghiêm túc, nói trở mặt là trở mặt ngay được sao?
Cửu công chúa nhìn bộ dạng ấm ức của Kim Phi, che miệng cười.
Coi như là cô ấy đã nắm trúng điểm yếu của Kim Phi rồi.
Đang định nhân dịp trêu đùa Kim Phi vài câu thì lại thấy Tần Trấn dẫn người lao vào sân.
Cửu công chúa buông tay Kim Phi ra, đứng dậy ra khỏi gian nhà chính.
Kim Phi ở phía sau nghiến răng, rồi cũng theo ra ngoài.
“Tần đô thống, có tin gì không?” Cửu công chúa hỏi.
“Điện hạ, Kim tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sắc mặt Tần Trấn tái mét: “Cha ta bị người ta ám sát, hôn mê bất tỉnh, cấm quân bị Trần Tân Bình và Phùng Tứ Thành khống chế rồi, bọn họ không chỉ canh giữ cổng thành, mà còn phong tỏa cả hoàng cung!”
“Cái gì?”
Dù Cửu công chúa đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị tin này làm cho kinh hãi.
Cấm quân chưa được điều động, cô ấy cũng biết trong thành đã xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.