Cả năm nay mọi người gần như chưa uống rượu, ba li rượu trái cây xuống bụng, mặt không ít người đã đỏ ửng.
Thậm chí có người chạy qua ôm bả vai của Kim Phi, xưng huynh gọi đệ.
Thiết Thế Hâm không hài lòng lắm khi thấy Kim Phi chạy sang bàn khác, thấy cảnh này càng giận hơn.
Ông ta vừa định tiến lên nhắc nhở, lại bị Cửu công chúa dừng ánh mắt ngăn cản.
Mặc dù Kim Phi chưa từng than phiền, nhưng Cửu công chúa có thể cảm nhận được, gần đây áp lực của Kim Phi rất lớn, khó lắm y mới vui vẻ được một lần, không thể để Thiết Thế Hâm đi phá hỏng hứng thú của Kim Phi được.
Hơn nữa, Cửu công chúa thấy, Kim Phi các nhân viên hộ tống tụ tập lại, có thể kéo tình cảm của Kim Phi và nhân viên hộ tống lại gần nhau hơn.
Về phần uy tín, uy tín của Kim Phi đã là người mà không ai có thể lay chuyển được rồi.
Nghĩ tới những cái này, sau khi Cửu công chúa ngăn Thiết Thế Hâm, lại bảo Châu Nhi đưa thêm vài hũ rượu đến bàn đám người Kim Phi.
Kim Phi thấy thế, dứt khoát đề nghị xếp bàn của các nhân viên hộ tống lại với nhau.
Các nhân viên hộ tống thấy thế càng vui vẻ, không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Tới Thiết Chùy luôn tận tâm cũng không nhịn được, phái người đi gọi phó đội trưởng tới, mình cũng gia nhập vào đại quân uống rượu.
Kim Phi cũng rất hưng phấn, nhưng y luôn nhớ bài học lúc đầu, lần này không uống quá nhiều, lúc người khác tới mời rượu, y chỉ nhấp một ngụm tượng trưng rồi để xuống.
Mặc dù các nhân viên hộ tống la hét bào Kim Phi không thoải mái, nhưng không ai dám trút rượu cho y.
Cửu công chúa thấy Kim Phi và các nhân viên hộ tống uống vui vẻ, chỉ tùy tiện ăn một ít rồi đi về.
Các quan văn đã sớm ghét các nhân viên hộ tống ồn ào, Cửu công chúa vừa dẫn đầu đi mất, các quan văn cũng lần lượt rời khỏi.
Trong nhà ăn chỉ còn nhân viên hộ tống uống rượu ồn ào.
Uống đến cuối, gần như các nhân viên hộ tống đều say, tới cả Trương Lương cũng gục xuống bàn, chỉ có Kim Phi và huynh đệ Khánh Hoài, Khánh Hâm Nghiêu là còn tỉnh táo.
Khánh Hoài không bao giờ uống rượu, vì tới làng Tây Hà, Khánh Hâm Nghiêu sợ để lại ấn tượng xấu cho Kim Phi, nên chưa từng thả lỏng.
Kim Phi không thích người khác miễn cưỡng mình, cũng không thích miễn cưỡng người khác, nên cũng không ép rượu.
Bữa rượu này kéo dài mãi tới nửa đêm mới giải tán.
Mặc dù mỗi lần Kim Phi đều chỉ nhấp một ngụm, nhưng tới khi giải tán, đầu cũng hơi choáng rồi, sau khi quay về thì lôi kéo Cửu công chúa càn quấy một trận, rồi nặng nề ngủ mất.
Thời gian gần đây, Kim Phi chưa bao giờ ngủ ngon, bây giờ số hiệu Thái Bình đã bắt đầu đi xa, cuối cùng Kim Phi cũng giải quyết xong nỗi lòng lớn nhất trước mắt, y ngủ cực kì say giấc, ngủ mãi tới nửa sáng ngày hôm sau mới dậy.
Vừa mở mắt đã thấy Cửu công chúa ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ xem bản sớ, nghe thấy tiếng Kim Phi vén chăn, Cửu công chúa quay đầu qua.
Thấy Kim Phi tỉnh rồi, bưng ly trà trên bàn đi tới: “Đau đầu không?”
“Không đau, tối qua không uống gì.”
Kim Phi nhận tách trà súc miệng, sau đó giơ ly trà lên, uống một hơi hết sạch phần nước còn lại.
Y đưa ly cho Cửu công chúa, lại nhìn ánh mặt trời chiếu vào: “Không còn sớm nữa, sao không gọi ta dậy?”
“Khó khăn lắm chàng mới ngủ ngon, dù sao hôm nay cũng phải về sớm, không gấp.” Cửu công chúa cười nhận tách trà, lại đi rót cho Kim Phi một ly trà nóng.
“Có lòng rồi.” Kim Phi vươn vai một cái.
Lúc doanh trại nhân viên hộ tống huấn luyện sớm đều sẽ hô khẩu hiệu, nhưng sáng nay y lại không bị khẩu hiệu đánh thức, cho thấy Cửu công chúa đã cho người hủy bỏ buổi huấn luyện sớm hôm nay, hoặc hủy bỏ khẩu hiệu huấn luyện sớm.
“Chúng ta đợi chút nữa rồi về, hay ăn trưa xong mới đi?” Kim Phi vừa mặc đồ vừa hỏi.
“Ta cho người để cơm lại, nếu phu quân không còn chuyện khác, đợi lát nữa ăn chút gì đấy, rồi chúng ta đi về.”
Cửu công chúa nói: “Gần đây nhiều việc, ta phải nhanh về xử lí, nếu không tấu sớ cũng sắp chất đống rồi.”
“Cũng được,” Kim Phi gật đầu, đi ra khỏi cửa phòng.
Nhân lúc Kim Phi đi đánh răng rửa mặt, Cửu công chúa cho người đưa cơm tới, lại bảo Châu Nhi đi sắp xếp xe ngựa.
Vì đề phòng khiến bá tánh bao vây quan sát, Kim Phi và Cửu công chúa đều không chọn cưỡi ngựa, mà chọn ngồi xe ngựa, thu cả cờ của hai người lại.
Mặc dù vẫn có nhân viên hộ tống bảo vệ, nhưng nhân viên hộ tống qua lại giữa làng Tây Hà và bến tàu quá nhiều, nên bá tánh bình thường sẽ hoàn toàn không biết Kim Phi và Cửu công chúa ở trong.
Không chỉ Cửu công chúa bận rộn, đám người Trương Lương, Khánh Hoài cũng bận tới mức ước gì được bay lên.
Tối qua bọn họ đã báo cho Kim Phi biết, sáng nay trời vừa tỏ, Trương Lương và Khánh Hoài đã ngồi thuyền lầu rời khỏi bến tàu, trở về Giang Nam.
Khánh Hâm Nghiêu cũng ngồi trên một chiếc thuyền lầu khác, trở về Tây Xuyên.
Trong doanh trại nhân viên hộ tống trông có vẻ quạnh quẽ hơn ngày thường một chút.
Đoàn xe của Kim Phi khiêm tốn chạy ra khỏi doanh trại, bắt đầu chặng đường về.
Vừa ra khỏi doanh trại chưa bao xa, Kim Phi phát hiện đoàn xe bỗng dừng lại.
Vén rèm lên nhìn ra ngoài, phát hiện một hàng người của công chúa Lộ Khiết và Giang Văn Văn đứng bên đường, trong rừng cây phía sau còn buộc không ít ngựa chiến, còn có một chiếc xe ngựa.
Công chúa Lộ Khiết không nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng vẫn khẽ hành lễ về hướng xe ngựa.
Giang Văn Văn tiến thẳng lên trước, nói với Thiết Chùy vài câu, sau đó được Thiết Chùy dẫn tới ngoài xe ngựa.
Kim Phi thấy thế, đẩy cửa sổ xe ngựa ra.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Giang Văn Văng hành lễ với Cửu công chúa, sau đó nhìn Kim Phi: “Bái kiến tiên sinh!”
“Sao thế?” Kim Phi hỏi.
“Công chúa Lộ Khiết muốn đồng hành đi tới làng Tây Hà với tiên sinh ngài, không biết tiên sinh có đồng ý không?” Giang Văn Văn hỏi.
“Cùng đi thì cùng đi,” Kim Phi chỉ vào xe ngựa và ngựa chiến trong rừng cây: “Không phải cô ta mua rất nhiều đồ à, một chiếc xe ngựa này chứa đủ chứ?”
“Hôm qua công chúa Lộ Khiết đã mua một cái sân ở phía bắc thị trấn, tạm thời đều để đồ đạc ở trong cái sân đó, xe ngựa này dùng để thay đi bộ thôi.”
Giang Văn Văn giải thích nói: “Những con ngựa chiến này cũng là do người mua ạ.”
“Đúng là phú bà, đi tới đâu cũng mua nhà mua ngựa.”
Kim Phi lẩm bẩm nói: “Sao cô ta biết bây giờ ta đi về?”
“Chúng ta không biết, nhưng sáng sớm nay công chúa Lộ Khiết đã chuẩn bị xuất phát xong rồi, chỉ có điều luôn không thấy đội thân vệ của tiên sinh ngày, nên chưa xuất phát, cứ đợi tới giờ.” Giang Văn Văn giải thích nói.
“Còn rất cố chấp nữa.” Kim Phi gật đầu: “Vậy các ngươi đi theo sau đi.”
Nói xong, Kim Phi đóng cửa sổ vào.
Thiết Chùy thấy thế, lập tức ra lệnh cho đội ngũ tiếp tục xuất phát.
Lúc xe ngựa đi qua công chúa Lộ Khiết, cũng không dừng lại gì, Kim Phi và Cửu công chúa dừng như đều không nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, hoàn toàn không chú ý tới cô ta.
Công chúa Lộ Khiết cũng không giận, đợi đội ngũ của Kim Phi đi qua, vội ra hiệu cho đoàn ngựa bên mình đi theo.
Mãi tới lúc này, Cửu công chúa mới kéo rèm ra một khe hở, lén nhìn phía sau.
Đợi Cửu công chúa quay đầu lại, Kim Phi phát hiện cô ấy khẽ cau mày lại.
Mặc dù Kim Phi không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng suy cho cùng đã làm phu thê với Cửu công chúa lâu như vậy, vẫn nhận ra sự khác thường của Cửu công chúa.
“Sao thế?” Kim Phi hỏi: “Có gì không đúng à?”