Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả học sinh đều nhìn về phía Phương Linh Quân trên bục giảng.

Nhưng Phương Linh Quân lại lắc đầu nói: “Đây là bài thơ đầu tiên do Kim tiên sinh làm.”

"Do Kim tiên sinh làm ư?"

Nhiều học sinh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Sau đó hầu như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Kim Phi đang ngồi ở phía sau.

"Không chỉ thế, tất cả những nội dung trong sách giáo khoa mà sau này mọi người được học, đều là do Kim tiên sinh tự mình biên soạn."

Phương Linh Quân nói tiếp.

Đám học trò nghe thế thì lập tức cúi đầu lật xem sách giáo khoa.

Càng xem bọn họ càng cảm thấy kinh ngạc.

"Tam Tự kinh, Bách gia tính, đồng dao, thơ ca vỡ lòng..."

Mỗi một bài học, thậm chí mỗi một câu, cũng khiến cho đám học sinh cảm thấy kinh ngạc!

Hơn một năm nay, Kim Phi đã làm rất nhiều việc.

Lần lượt có những phát minh vượt thời đại, liên tục đánh bại ba nước láng giềng, tìm việc cho dân chúng, thi hành những chính sách mới, đánh cường hào phân chia ruộng đất...

Ở trong suy nghĩ của phần lớn dân chúng Xuyên Thục, điểm sáng lớn nhất của Kim Phi chính là quân sự, cơ khí và các khía cạnh khác, nhưng không có ai để ý đến thành tích trên phương diện học vấn của y.

Đến tận bây giờ, nhóm học sinh mới nhớ tới, Kim Phi cũng là một nhà thơ.

Những bài như ‘Mẫn nông, Tàm phụ’ là hai bài thơ đã khiến cho biết bao nhiêu người nông dân với những người phụ nữ đã có chồng phải đồng cảm sâu sắc.

Sau này, các bài thơ ở trên hắc đao với xà phòng thơm là cũng khiến cho vô số vị tướng lĩnh và văn nhân phải trằn trọc mất ngủ.

Những thành tích này đã đủ để khiến cho rất nhiều học trò dùng cả đời cũng không thể với tới được.

Nhưng một thời gian sau, Kim Phi bận rộn làm những việc khác, không tiếp tục xuất bản thêm những tác phẩm khác nữa, chuyện này cũng khiến cho sự chú ý của mọi người tập trung vào tài năng của y trên khía cạnh khác nhiều hơn.

Thậm chí, có người cho rằng Kim Phi chắc là đã hết thời rồi.

Bây giờ, chưa nói cái khác, chỉ cần nhìn vào những nội dung trong bộ sách giáo khoa này thôi, đã đủ để phá vỡ nghi ngờ của bất cứ ai rồi.

Nhìn thấy càng có nhiều học trò quay đầu nhìn mình, Kim Phi đành phải đứng lên nói: "Lên lớp đi chứ, mọi người chú ý nghe giảng đi, chăm chỉ học tập!"

Nhóm học sinh vội vàng đè nén cảm xúc kích động trong lòng xuống, ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước.

"Mọi người đừng vội, Kim tiên sinh đã đồng ý với ta rồi, sau này khi có thời gian, ngài ấy sẽ đến đây dạy mọi người học."

Phương Linh Quân nói: "Đến lúc đó, mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi."

Nghe Phương Linh Quân nói vậy, rất nhiều học sinh bắt đầu thở gấp vì quá hào hứng.

Bây giờ Kim Phi có địa vị như thế nào kia chứ?

Cho dù xét trên khía cạnh nào thì y cũng được xưng là người đứng đầu ở Đại Khang.

Tình cảm thầy trò ở Đại Khang vẫn rất quý giá, rất nhiều người chỉ gặp được những người tri thức một lần, chỉ cần được những người này tùy tiện chỉ bảo một hai câu, sau khi ra ngoài, bọn họ sẽ nói với mọi người rằng bọn họ là học trò của những người đó.

Nếu Kim Phi thật sự đến dạy bọn họ thì sau này bọn họ cũng có thể được xem là học trò của Kim Phi rồi.

Hơn nữa, bọn họ không phải là loại người cáo mượn oai hùm tỏ vẻ ta đây là học trò của người ta, mà bọn họ là thầy trò thật.

Có mối quan hệ này, sau này ở Đại Khang, còn ai dám bắt nạt bọn họ nữa chứ?

Phương Linh Quân thấy nhóm học trò vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích, tạm thời cũng không có tâm trạng học hành, nên quyết định không giảng bài nữa mà giới thiệu dụng cụ cho đám học trò.

"Lục Liễu, Tiểu Ninh, hai người phát dụng cụ ra đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK