Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thổ phỉ biết rõ tiêu cục Trấn Viễn đã tới, mà chúng vẫn đến nhà Hoàng Lĩnh Toàn là vì muốn cướp của cải tích cóp bao nhiêu năm của nhà họ Hoàng.
Biết rõ tin tiêu cục Trấn Viễn đang ở ngoài trấn, Đại đương gia không chút nương tay.
Hoàng Lĩnh Toàn vốn còn định kêu khóc câu giờ, nhưng sau khi trả giá bằng một bên tai, cuối cùng gã cũng hiểu được.
Đại đương gia thật sự đã có ý định giết người.
Vàng mặc dù quan trọng, nhưng sao có thể quan trọng bằng mạng sống được!
Khi Đại đương gia chuẩn bị cắt cái mũi của gã, cuối cùng Hoàng Lĩnh Toàn không chống nối nữa, chỉ tay vào bàn thờ nằm chính giữa gian nhà hô lớn: “Sau tượng thần có một góc tối, vàng đều được giấu ở trong đó!”
Đám thuộc hạ vội chạy đến đạp đố bàn thờ, gạt phăng tượng thần dán trên tường. Quả nhiên phát hiện kẽ hở của một viên gạch rõ rang to hơn những viên gạch khác.
Sau khi chúng móc viên gạch kia ra, phía sau xuất hiện một lỗ trống, trong đó có một chiếc rương gỗ.
Tên thuộc hạ tiến lên kéo thử, phát hiện có một cái tay kéo không nhúc nhích.
“Xem ra có hang thật!”
Hân phấn khích chà xát tay hai tay cùng dùng sức, cuối cùng rút được rương gỗ ra ngoài.
Bịch!
Tên thuộc hạ đặt rương gỗ lên trên băng ghế, phát ra một tiếng vang lớn nặng nề.
Mở chiếc rương ra, bên trong có một chồng thỏi vàng, phía dưới đống vàng còn có một xấp giấy tờ nhà đất.
“Ồ hô!”
Nhiều tên thổ phí kích động hò reo.
Tiêu cục Trấn Viễn đang tiến hành phân chia ruộng đất của cường hào, giấy tờ đất chắc chắn là vô dụng, nhưng chỉ chiếc rương đầy vàng bạc này đã đủ khiến bọn thổ phỉ hài lòng rồi!
“Còn bạc không?” Đại đương gia lại kề đao lên cổ Hoàng Lĩnh Toàn một lần nữa.
“Không có bạc nữa rồi!” Hoàng Lĩnh Toàn khóc nói: “Đại đương gia ngài cũng biết tiêu cục Trấn Viễn sắp đến, bạc mang đi không tiện, nên ta đã đổi thành vàng từ sớm…. à, trong nhà kho hình như vẫn có mấy trăm lượng bạc và một xe tiền đồng, nếu Đại đương gia không chê thì xin tặng cho ngài!”
“Khỏi cần ngươi tặng, ông nội ngươi đã lấy từ sớm rồi!”
Đại đương gia cười khẩy, ra hiệu đám thuộc hạ cầm rương lên.
Khi đi tới sân, một tên thuộc hạ khác đuổi kịp Đại đương gia, nhỏ giọng nói với hắn: “Đại đương gia, nhà họ Hoàng tích cóp nhiều năm như vậy, chắc chắn không chỉ có một ít của cải này. Tên Hoàng Lĩnh Toàn này không thành thật, nhất định còn giấu ở những chỗ khác!”
“Đương nhiên ta biết. Nhưng chúng ta không còn thời gian!”
Đại đương gia vội vàng nói:” Tiêu cục Trấn Viễn sắp tới rồi, thông báo các huynh đệ mang theo đồ, nhanh chạy vào núi!”
Trong phòng, Hoàng Lĩnh Toàn nhìn đám thổ phỉ đi khỏi, vừa xót vừa bực vừa giận.
“Họ Lương kia, ngươi chờ đấy cho ông!”
Hoàng Lĩnh Toàn cắn răng, nhìn về phía trong phòng hét: “Ngươi còn đứng đơ ra đấy làm gì, mau đi mời thầy lang!”
Tiểu thiếp run rây từ trong phòng bước ra, chạy nhanh ra ngoài cửa.
Tiểu thiếp vừa đi thì quản gia lao nhanh như cứu lửa bước vào.
“A Phúc, ngươi tới đúng lúc lắm, mau phái
người vào huyện báo cho Từ lão gia, bọn Lưong Xung tạo phản rồi, mau sai binh lính đi vây quét bọn chúng, ngoài ra cho báo cho cấu Tử, bảo bọn họ phối hợp với binh phủ!”
Hoàng Lĩnh Toàn hợp tác với lũ thố phỉ, đưong nhiên đã có chuấn bị trước.
Gã và huyện úy cai quản binh phủ đã thương lượng với nhau từ lâu, một khi đám thổ phỉ mất không chế, huyện úy sẽ lập tức điều động binh phủ đế tiêu diệt bọn chúng, Hoàng Lĩnh Toàn phụ trách làm mật thám nằm vùng trong đám thổ phỉ tiếp ứng binh lính.
Chờ đến khi kết thúc cuộc chiến, hai bên sẽ chia đều của cải của đám thố phỉ.
“Lão gia, đừng quan tâm đến lũ Lương Xung nữa, tiêu cục Trấn Viễn đến rồi!”
Quản gia giậm chân nói.
“Ngươi nói gì?” Hoàng Lĩnh Toàn giật mình: “Tiêu cục Trấn Viễn đến bờ sông rồi à?”
“Không phải là ở sông nữa đâu, mà là đến tận bên ngoài trấn rồi!”
Quản gia vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.
Hoàng Lĩnh Toàn chạy ra chỗ cửa, gã vừa ngẩng lên thì nhìn thấy có hai chiếc phi thuyền cực lớn đang bay lượn trong không trung.
“Sao có thể như vậy được?”
Hai mắt Hoàng Lĩnh Toàn trợn tròn xoe: “Bọn họ đến đây bao giờ?”
“Lúc trời sáng!” Quản gia nói: “Lão gia làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao, mau thu dọn đồ đạc chạy đi thôi!”
Hoàng Lĩnh Toàn cũng không còn thời gian chờ thầy lang đến nữa, gã sốt sắng giao phó cho quản gia: “Nhanh đi bảo con trai ngươi chuẩn bị thuyền, chúng ta lập tức vượt sông Hoàng Hà tới Trung Nguyên!”
Quản gia đáp lời một tiếng, chạy nhanh ra ngoài.
Chờ quản gia đi khỏi, Hoàng Lĩnh Toàn quay đầu bước vọt vào trong phòng.
Một cước đá văng cái bô, sau đó gã cũng không ngại bẩn, lục lọi dưới đất hai ba lần, từ trong kẽ gạch rút ra được một cọng dây.
Theo lực cọng dây, mâỳ cục gạch trên đất bị kéo lên, lộ ra một cái hố.
Trong hố cũng có một chiếc rương gỗ được chôn ở đó, to hơn nhiều so với chiếc rương gỗ mà đám thổ phỉ moi ra được từ phía sau tượng thần.
Rương gỗ đựng vàng nặng vô cùng, Hoàng Lĩnh Toàn kéo mấy lần nhưng không lôi ra ngoài được.
Ngay khi gã cong mông lên chuẩn bị tiếp tục dùng sức kéo, sau lưng gã truyền đến tiếng quản gia: “Lão gia, có cần ta đến giúp ngài không?”
Hoàng Lĩnh Toàn giật bân người như bị chạm điện, sau đó gã quay người nhìn ra phía sau.
Không biết quản gia đã quay trở lại từ lúc nào, còn dẫn theo cả ba tên con trai của ông ta.
Trong mắt Hoàng Lĩnh Toàn lóe qua một tia lửa giận, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống.
Gã biết, bọn quản gia nhiều người, nếu như cứng rắn, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chỉ là mình!
Gã vỗ bùn đất trên tay, làm ra dáng vẻ lạnh nhạt nói: “A Phúc các ngươi đến đúng lúc lắm, mau kéo cái rương này ra cho ta! Đây là của cải mà tổ tiên ta tích cóp mấy chục năm ròng, có chiếc rương này rồi, ta đưa các ngươi tới Trung Nguyên, tha hồ uống rượu ăn thịt!”
Quản gia gật đầu, con trai lớn đi tới, dùng sức kéo chiếc rương ra.
Có vẻ chiếc rương gỗ này đã lâu đời rồi, lớp ngoài đã có nấm mốc mọc lên.
“Lão gia, ngài đi đại tiện vào đây thật à, không sợ bấn hay sao?”
Quản gia che mũi nói.
Đại Khang còn chưa có thói quen vệ sinh
trong phòng vệ sinh, ban đêm sợ lạnh không muốn ra khỏi cửa, chỉ cần đi vào trong ống nhố là được.
Rương gỗ được chôn dưới ổng nhổ đã nhiều năm, khó tránh khỏi mùi nước đái khai nồng nặc.
Tuy vậy con trai lớn của quản gia không hề chê bẩn, hắn thẳng tay đập nát ổ khóa của chiếc rương gỗ kia.
Mở rương ra, bên trong đều đựng toàn là vàng, nhưng lượng vàng trong chiếc rương này rõ ràng nhiều hơn lượng vàng trong chiếc rương ban nãy.
Hơn nữa màu sắc của những thỏi vàng ở trong rương có phần đậm màu hơn, rõ ràng là đã được nhiều năm.
“Đừng xem nữa, đều là vàng thật!”
Hoàng Lĩnh Toàn thúc giục: “Chúng ta mau đi thôi, không thì không kịp mất!”
“Không, chúng ta đi thôi, Hoàng lão gia cứ ở lại đây đi!” Quản gia lắc đầu nói.
“A Phúc, ngươi muốn bỏ ta lại à?”
Hoàng Lĩnh Toàn nói bằng giọng tức giận: “Đừng quên năm đó khi ngươi suýt chết rét, là ai đưa ngươi về, là ai cho ngươi cơm ăn, là ai cho người quần áo mặc, chớ quên là ai cho ngươi tiền cưới vợ!”
“Nếu không phải ngươi cướp đất của nhà ta, thì tại sao cha mẹ ta lại chết? Tại sao ta suýt chết vì đói?”
Quản gia bực bội một hồi sau đó trở nên kích động: “ông đây làm trâu làm ngựa cho ngươi bao nhiêu năm, ngươi có bao giờ coi trọng ta chưa?”
“Cha nói nhiều với gã như vậy làm gì?”
Con trai lớn của quản gia đóng rương gỗ lại: “Nhị đệ mau chém gã đi! chúng ta phải đi nhanh!”
“Các ngươi muốn giết ta? Hoàng Lĩnh Toàn sững sờ, sau đó vung tay nói: “A Phúc, vàng ngươi cứ lấy đi, ta không cần nữa, trì hoãn thêm một lúc nữa thì người của tiêu cục Trấn Viễn sẽ tới đây….”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhạt.
“Xin lỗi các vi, bọn ta đã tới rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK