Nếu đặt Kim Phi vào vị trí của Cửu công chúa, sau khi nhận được mật thám, y sẽ đi tìm Đường Đông Đông nói chuyện, để cô ấy xử lý.
Nhưng nếu xử lý như vậy, không những không kịp, mà còn khiến Đường Đông Đông đứng ở phía đối lập với chủ nhiệm xưởng và các nữ công nhân, sau này cô ấy sẽ rất khó quản lý xưởng dệt.
Cách xử lý của Cửu công chúa đã trấn an được các nữ công nhân của xưởng dệt, có thể nói đây là cách giải quyết hoàn hảo.
Trong thời gian ngắn như vậy mà vẫn có thể giải quyết tốt chuyện này, chứng tỏ Cửu công chúa là người rất quyết đoán và nhạy bén.
Kim Phi tự hỏi, nếu đặt y vào vị trí của Cửu công chúa, y sẽ không thể xử lý tốt hơn cô ấy.
“Vũ Dương, nàng giải quyết chuyện ấy rất khá đấy, chỉ là…” Kim Phi gãi đầu, nói: “Tại sao phải ban hôn chứ?”
Đây là vấn đề khiến y cảm thấy không được thoải mái và khó hiểu.
Cô ấy rõ ràng là đã đồng ý để xưởng dệt thành lập một đội hộ vệ, thành lập quân Nương Tử thứ hai, như vậy đã giải quyết được vấn đề, vì sao Cửu công chúa lại phải làm chuyện thừa thãi kia?
Còn kéo theo cả Tả Phi Phi.
“Phu quân không vui à?” Cửu công chúa ranh mãnh hỏi.
“Ta…”
Trong chốc lát, Kim Phi không biết nói gì.
Đường Đông Đông và Tả Phi Phi đều là những cô gái rất ưu tú, nếu nói không vui thì đúng là giả quá.
Y suy nghĩ một chút, rồi nói: “Không phải không vui, mà là không hiểu.”
“Phu quân, chắc hẳn chàng cũng biết, từ xưa đến nay, binh quyền là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể rơi vào tay kẻ khác, đúng không?” Cửu công chúa hỏi.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu, hiểu được phần nào đó ý của Cửu công chúa.
Trong bất cứ lúc nào, con người là trên hết, trong tất cả các loại quyền lực trong thiên hạ, binh quyền là quan trọng nhất.
Ngươi có tiền, nhưng không có quân, một khi chiến tranh nổ ra, ngươi chẳng khác gì con cá nằm trên thớt.
Cũng giống như tộc người Do Thái ở kiếp trước của Kim Phi, họ nắm giữ khối tài sản khổng lồ không tài nào đong đếm được, nhưng khi chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, họ gần như bị xóa sổ!
Vì vậy, thứ những người nắm quyền quan tâm nhất chính là binh quyền, họ sẽ nghĩ mọi cách cho ra các sách lược, chỉ để bản thân nắm trọn binh quyền trong tay.
Nhưng trong lịch sử, tướng sĩ tự lập quân cho mình rồi tạo phản cũng không hiếm có.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi tự mình phải nắm quyền tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
“Sức ảnh hưởng của Đông Đông và Phi Phi ở trong xưởng dệt và nhà máy xà phòng thật sự không ai bằng, khi thành lập nữ binh, phải do hai người này nắm quyền, những người khác không thể không phục hai người!
Cửu công chúa quay sang hỏi Kim Phi: “Phu quân, chàng thật sự sẽ để hai người này gả cho người khác sao?”
Kim Phi im lặng không trả lời, thật ra đó cũng là câu trả lời của y.
Đùa à, xưởng dệt ngay bên cạnh làng, núi Thiết Quán cũng rất gần, các nữ công nhân chính là hộ vệ chính của làng Tây Hà, giống như cấm quân ở trong hoàng thành.
Không nói tới chuyện tình cảm cá nhân, chỉ nghĩ đến sự an toàn, Kim Phi chắc chắn sẽ không để Đường Đông Đông và Tả Phi Phi gả cho người khác.
Thời buổi này, phụ nữ lấy chồng vẫn phải theo chồng, Kim Phi tin tưởng hai người họ, nhưng không thể tin tưởng người mà họ gả cho.
“Phu quân đừng nghĩ nữa, để hai người kia gả cho chàng, chính là cách giải quyết đơn giản nhất, hiệu quả nhất rồi.”
Cửu công chúa vỗ vai y: “Được rồi, đừng lề mề nữa, đi nhanh lên nào. ”
Kim Phi nghe thấy vậy thì nhìn Cửu công chúa một cái thật sâu.
Có vẻ đối với Cửu công chúa, giang sơn Đại Khang ổn định còn quan trọng hơn phu quân của cô ấy.