Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trong lòng Trần Cát hiểu rõ, những người dân này là không còn cách nào mới đi chứ không phải thật lòng.

Nhưng lần này không ai sắp xếp, dân chúng tự mình đến tạ ơn.

Số lượng cũng không chỉ dừng lại ở mười nghìn người.

Cảnh tượng này là điều mà trước đây Trần Cát chưa từng dám nghĩ đến.

“Đúng vậy, phụ hoàng ra lệnh giảm thuế giúp vạn dân được lợi, cho vô số dân chúng con đường sống, đương nhiên họ sẽ cảm ơn phụ hoàng!”

Giọng nói của Cửu công chúa cũng có chút nghẹn ngào: “Phụ hoàng, chỉ cần người kiên trì, không chỉ sẽ trở thành vị vua phục hưng đất nước của Đại Khang mà nhất định sẽ trở thành Hoàng đế anh minh nhất từ trước đến nay, được người đời sau tôn kính!”

“Vũ Dương, con yên tâm, về sau trẫm nhất định sẽ nghe con và quốc sư!”

Trần Cát gật đầu lia lịa.

Thật ra nghiêm túc mà nói, từ trước đến nay Kim Phi và Cửu công chúa đang vẽ miếng bánh cho Trần Cát.

Tuy Trần Cát đồng ý nghe lời họ nhưng trong lòng ít nhiều có chút mâu thuẫn.

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hàng chục nghìn người dân lạy chầu, Trần Cát dần dần trở nên kiên định.

Hàng chục nghìn dân đến triều là minh chứng tốt nhất cho vị quân vương có được lòng dân hay không, những quân vương làm được như thế này từ cổ chí kim đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trần Cát làm được rồi!

Trong chốc lát, Trần Cát thấy cổ họng hơi nghẹn, quay đầu nhìn Kim Phi với ánh mắt đầy cảm kích.

Ông ta cũng không cảm thấy phản cảm hay quá đáng về việc dân chúng ca tụng Kim Phi

Ông ta không phải kẻ ngốc, biết rằng tất cả mọi thứ ngày hôm nay có được bằng cách nào.

Nếu không có Kim Phi, Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man đánh Trung Nguyên, ông ta có thể duy trì thuế má trước kia đã tốt, muốn giảm thuế cho dân chúng đúng là chuyện viển vông.

Đến bước này, đừng nói là dân chúng đến bái lạy, họ không thầm chửi mắng là ông ta đã tạ ơn trời đất lắm rồi.

Có thể nói, không có Kim Phi thì không có Đại Khang ngày hôm nay.

“Bệ hạ, con cháu Viêm Hoàng là dân tộc biết cảm ơn, giúp đỡ họ rồi, họ sẽ cố hết sức báo đáp!”

Kim Phi nói: “Sau này bệ hạ làm việc không cần phải nghe ai mà hãy đặt mình vào vị trí của dân chúng để nghĩ, đương nhiên dân chúng sẽ đồng lòng với người! Có được lòng dân thì sẽ có cả thiên hạ, người chỉ cần có sự ủng hộ của dân chúng, giang sơn Đại Khang sẽ mãi mãi vững như bàn thạch!”

“Phụ hoàng, quốc sư từng nói, lòng dân là vận mệnh đất nước, có được lòng dân sẽ có cả thiên hạ!”

Cửu công chúa cũng nhân cơ hội khuyên can: “Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền! Phụ hoàng, sau này người nhất định không được làm chuyện hao người tốn của nữa!”

“Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng!”

“Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”

“Lòng dân là vận mệnh đất nước!”

“Có được lòng dân sẽ có cả thiên hạ!”

Trần Cát ngẫm nghĩ lời của Kim Phi, biểu cảm ngày càng nghiêm túc.

Những lời này là danh ngôn quân vương trị quốc mà kiếp trước Kim Phi nghe được, sau khi Trần Cát nghe xong cũng giống như Cửu công chúa lần đầu nghe thấy, có một cảm giác khai sáng.

“Quốc sư, ngươi đúng là như Vũ Dương nói, có tài trị quốc!”

Ánh mắt Trần Cát nhìn Kim Phi đầy vẻ khen ngợi: “Trẫm sẽ ghi nhớ lời của ngươi.”

“Phụ hoàng không chỉ tự bản thân nhớ mà còn phải truyền cho con cháu họ Trần, khiến họ đời đời ghi nhớ, như vậy thì giang sơn nhà họ Trần mới có thể thiên thu vạn đời!” Cửu công chúa nói.

“Được, được!”

Trần Cát gật đầu phân phó: “Ngân Tước, ghi lại những lời quốc sư và Vũ Dương vừa nói, dán lên đầu giường và Ngự Thư Phòng của trẫm, sau này mỗi ngày trẫm phải đọc một lần.”

“Vậy còn được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK