“Mặc dù bài thơ này tuy không có vần điệu nhưng lại dễ hiểu, ngắn gọn và đáng suy ngẫm, có thể gọi là kiệt tác, là phong cách nhất quán của tiên sinh…”
Trong phòng, Cửu công chúa đang tựa vào gối đầu, thảo luận về bài thơ mà Kim Phi sáng tác tại sơn trang Lục Thủy với Khánh Mộ Lam”.
Thấy Kim Phi bước vào, cô ấy bất lực liếc nhìn Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam tỷ, chẳng phải đã không cho tỷ nói với tiên sinh rồi sao?”
“Muội bị bệnh, lẽ nào không nên nói cho tiên sinh biết à?”
Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi: “Vũ Dương đã bệnh hơn một ngày rồi, sao giờ ngài mới đến?”
Mặc dù đã qua hơn một ngày, cô ấy đã không còn tức giận thế nữa, nhưng vẫn oán trách Kim Phi.
Thấm Nhi cũng tỏ thái độ với Kim Phi.
“Hôm nay ta ra ngoài, lúc về mới biết”.
Tâm tư của Kim Phi đều tập trung vào Cửu công chúa, lười để tâm đến Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, y đi đến cạnh giường hỏi: “Điện hạ thấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi”, Cửu công chúa lắc đầu: “Vốn dĩ cũng không có gì lớn, nhưng Mộ Lam tỷ lo lắng quá, hại tiên sinh muộn vậy rồi mà còn chạy đến”.
“Đã lúc nào rồi, đừng nói mấy lời khách sáo thế chứ”.
Kim Phi nói: “Đại phu có nói tại sao bị bệnh không?”
“Đại phu nói Vũ Dương mệt mỏi nhiều ngày, dạo này lại suy nghĩ nhiều nên ngất xỉu”.
Khánh Mộ Lam buồn bực nói: “Ngài cũng không để người ta bớt lo”.
“Khánh Mộ Lam, lúc nãy cô nói lời giễu cợt, ta không nói gì rồi, còn được đằng chân lân đằng đầu à?”
Hôm nay Kim Phi đã mệt cả một ngày, lúc về lại biết Cửu công chúa bị bệnh, tâm trạng vốn đã cáu kỉnh, Khánh Mộ Lam lại nói mấy lời kỳ quái nên Kim Phi cũng lười nương theo cô ấy.
“Có gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo”.
“Ngài… ngài còn mắng ta”.
Khánh Mộ Lam tức giận muốn nổ phổi, nhưng thấy xung quanh có nhiều người như vậy, cô ấy đành nhẫn nhịn, đẩy Khánh Hâm Nghiêu ra: “Ca ca, huynh tránh đi một chút”.
Nghe thế Khánh Hâm Nghiêu híp mắt.
Bây giờ Kim Phi, Cửu công chúa và nhà họ Khánh có thể nói là liên minh gắn kết, Khánh Mộ Lam bảo anh ta tránh đi, chắc chắn không phải vì chuyện công, mà là chuyện riêng.
Với trí thông minh của Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam nói thế tức là đã nói cho anh ta biết, đây là chuyện riêng giữa Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu lại không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi dẫn quản gia rời đi.
Khánh Mộ Lam lại đuổi đám người hầu đi, cuối cùng còn bảo Thấm Nhi, Châu Nhi canh cửa, A Mai lên nóc nhà canh phòng có người đến gần.
Cửu công chúa vừa nhìn đã biết Khánh Mộ Lam muốn nói gì.
Khánh Mộ Lam còn chưa kịp lên tiếng, Cửu công chúa đã chủ động nói: “Mộ Lam, ta biết tỷ muốn nói gì, ta có thể nói rõ cho tỷ biết, ta và tiên sinh trong sạch”.
“Trong… trong sạch?”
Khánh Mộ Lam bị đánh cho trở tay không kịp: “Vậy Thấm Nhi nói với ta, hai người ở trong rừng cây gần một canh giờ, hai người ở trong đó làm gì?”
“Thời tiết bây giờ tệ quá, đầu ngón tay sắp tê cóng rồi, ta và tiên sinh còn có thể làm gì nữa đây?”
Cửu công chúa bất lực thở dài: “Bọn ta ở trong rừng cây bàn bạc chiến lược”.
“Bàn chiến lược?”, Khánh Mộ Lam nghi hoặc nhìn Cửu công chúa, sau đó lại nhìn Kim Phi: “Ngài là đàn ông, nói cho ta biết, có phải hai người trong sạch không?”
“Bọn ta chắc là trong sạch… nhỉ?”
Kim Phi không chắc chắn lắm, liếc nhìn Cửu công chúa.
“Trời ạ!”