Mấy ngày hôm trước sau khi biết Kim Phi cũng sẽ tới kinh thành, Tần Trấn đã đoán được rằng Kim Phi sẽ không tới đây một mình.
Vì thế, anh ta đã lại phái người đi điều tra về thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Kết quả điều tra cũng y hệt như lần trước, các nhân viên hộ tống sắp tới sẽ tập trung ở xung quanh kinh thành tuy rằng nhiều hơn hẳn so với năm trước, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.
Cái gọi là phạm vi có thể kiểm soát, tức là nếu những nhân viên hộ tống này muốn gây rối, thì Ngự Lâm Quân cũng có thể nhanh chóng trấn áp.
Kết quả hiện tại Lạc Lan lại nói có gần 2000 nhân viên hộ tống đang tập trung xung quanh kinh thành, số lượng này hoàn toàn vượt xa kết quả thống kê của Cục tình báo.
Sau trận chiến dốc Đại Mãng, sức chiến đấu của nhân viên hộ tống đã được thể hiện rất rõ ràng.
Đặc biệt là tiếng tăm lừng lẫy của chiến đội áo giáp đen, Tần Trấn ở kinh thành cũng biết đến.
500 nhân viên hộ tống áo giáp đen đã phá vỡ vòng vây của 5000 lính tinh nhuệ Thổ Phiên, chiến tích bậc này, dù có là quân giáp đỏ, cũng tuyệt đối không thể làm được.
Kim Phi tự mình tới kinh, không cần hỏi, chắc chắn chiến đội áo giáp đen cũng sẽ tới.
Nếu chiến đội áo giáp đen cộng thêm hơn 2000 nhân viên hộ tống gây rối trong kinh thành thì quả thực Tần Trấn không dám tưởng tượng xảy ra chuyện gì.
Đồng thời Tần Trấn cũng không hiểu được, bao nhiêu nhân viên hộ tống như thế mà tại sao Cục tình báo lại không hề phát hiện ra?
Đột nhiên, Tần Trấn thấy nhóm Lão Ngũ đứng sau xe đẩy, đồng tử không khỏi đột nhiên co rụt lại.
Nhóm Lão Ngũ tuy rằng ăn mặc quần áo phu xe, thế nhưng ánh mắt động tác chắc chắn là cựu binh.
Hơn nữa trong tay Lão Ngũ còn đang nắm giữ một cung nỏ hạng nặng.
Bao nhiêu nhân viên hộ tống như thế mà không dùng đến, chỉ để một phu xe điều khiển cung nỏ hạng nặng, Tần Trấn có ngu thì cũng đoán ra nguyên nhân.
Bảo sao Lạc Lan nói xung quanh kinh thành có gần 2000 nhân viên hộ tống, hóa ra đối phương giả dạng thành nhân viên thương hội Kim Xuyên và phu xe!
“Xem ra phải chỉnh đốn lại Cục tình báo mới được!”
Tần Trấn âm thầm cảm khái.
“1935 người, cộng thêm người do ta và Lương ca dẫn theo, chắc cũng đủ rồi.”
Kim Phi không có tâm trạng để ý đến Tần Trấn, nghe Lạc Lan báo cáo xong, y lôi tấm bản đồ trong lồng ngực ra.
Nhìn một lát, y lại nói: “Lạc Lan, truyền tin cho nhân viên hộ tống ở các nơi, bảo bọn họ lập tức di chuyển, tập hợp tại mương Bát Lý ở cổng thành Tây!”
“Rõ!” Lạc Lan đáp lời, đi sang một bên phái người đi truyền tin.
Tần Trấn nghe Kim Phi sắp xếp, không rảnh suy nghĩ chuyện chỉnh đốn Cục tình báo nữa, bước lên hỏi: “Chuyện tới hiện giờ, mong tiên sinh bẩm báo đúng sự thật, rốt cuộc ngài đã điều bao nhiêu nhân viên hộ tống tới kinh thành?”
“Vừa rồi không phải Tần đô thống đã nghe rồi à? Hiện tại xung quanh kinh thành có 1935 nhân viên hộ tống.”
Kim Phi nói xong, lại chỉ tay vào xung quanh: “Cộng thêm đội Lương ca dẫn theo nữa, có lẽ là khoảng 2000 người đấy.”
Thật ra Trương Lương tổng cộng triệu tập hơn 3000 nhân viên hộ tống tới kinh, nhưng để không gây chú ý nên đã xuất phát từng nhóm một.
Hiện giờ còn có vài đội ngũ đang trên đường, tạm thời chưa thể tới kịp.
“Tiên sinh có điều quân Trấn Viễn tới không?”
“Ta biết quy củ, quân Trấn Viễn không có điều lệnh của bệ hạ, không thể vào kinh.”
Kim Phi đáp: “Tần đô thống yên tâm, 5000 quân Trấn Viễn đều ở Xuyên Thục, không có một binh tốt nào đến.”
“Cho nên, tiên sinh định dùng nhân viên hộ tống đánh lui đám người Đông Man, đúng không?”
Tần Trấn hỏi dò.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu.
“Tiên sinh, ngài biết người Đông Man có bao nhiêu người không?” Tần Trấn trừng mắt hỏi.