Đảng Hạng năm ngày thượng triều một lần, các văn võ bá quan cũng không cần ngày nào cũng vào chầu, chỉ có các viên quan chủ chốt của viện Khu Mật mới phải ngày nào cũng vào hoàng thành làm việc.
Vừa hay buổi sáng hôm nay lại đến phiên thượng triều, nhưng bởi vì Hoàng đế, tể tướng, Thượng thư bộ Binh vắng mặt, vốn sẽ bắt đầu vào giờ Mão hai khắc, nhưng mãi đến giờ Thìn vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Thời kỳ Lý Kế Sơn còn cai trị, có đôi khi ông ta cảm thấy trời quá lạnh, lười thức dậy, nên hủy bỏ buổi thượng triều.
Nhưng căn cơ của Lý Lăng Hiên còn chưa vững, từ sau khi lên ngôi đến nay gã vô cùng chăm chỉ, đây là tình huống lần đầu tiên xảy ra.
Dạo này trời rất lạnh, nếu như Lý Lăng Hiên nói bị ốm hoặc là lười dậy, văn võ bá quan cũng không để ý lắm, nhưng Lý Lăng Hiên lại gọi Tể Tướng và Thượng thư bộ Binh tới cùng, hơn nữa còn không thông báo bãi bỏ buổi chầu, rõ ràng là đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Hai chuyện lớn nhất gần đây của Đảng Hạng, thứ nhất là rét đậm rét hại, thứ hai là chinh chiến phía Nam.
Văn võ bá quan có thể đứng trong triều đình đương nhiên không có kẻ nào là ngu, rét đậm rét hại là thiên tai, Hoàng đế gọi Thượng thư bộ Binh đến cũng vô ích, cho nên đa số quan viên đều đoán được, khả năng cao là chuyện này có liên quan đến chuyện chinh chiến phía Nam.
Chỉ là bọn họ không đoán được là chính chiến phía Nam có tiến triển hay là đã thất bại.
Phần lớn quan viên Đảng Hạng đều nghiêng về vế trước.
Bởi vì Lý Lăng Hiên khi ấy muốn thuyết phục văn võ bá quan đồng ý chinh chiến phía Nam, nên trong phiên chầu trước đã từng thổi phồng gấp bội thực lực mạnh mẽ của phe mình và kết cục bi thảm của Kim Phi.
Cộng thêm hình tượng đội quân yếu đuối mà quân đội Đại Khang để lại cho quan viên Đảng Hạng mấy năm trước, khiến cho phần lớn quan viên Đảng Hạng đều cho rằng, bây giờ xung quanh Kim Phi đều là địch, vừa không có phi thuyền và khinh khí cầu, đối mặt với đại quân mấy trăm ngàn người, chắc chắn y sẽ tan tành chỉ trong một chiêu.
Dựa theo thời gian dự kiến, có lẽ chinh chiến phía Nam cũng đã bắt đầu rồi.
Cho nên rất nhiều quan viên Đảng Hạng đều cho rằng, chinh chiến phía Nam đã đạt được thắng lợi, Lý Lăng Hiên gọi ba tể tướng vào chầu, hẳn là đang thương lượng xem nên chia thành quả thế nào đây!
Bây giờ có ai trong thiên hạ mà không biết Kim Phi giàu có đến mức nào? Không ít quan viên Đảng Hạng đã tính toán sẵn trong lòng, lát nữa nhất định phải tranh giành lấy một ít lợi ích cho mình mới được!
Văn võ bá quan cứ chờ như vậy từ giờ Mão đến giờ Thìn, cuối cùng Hoàng đế mới dẫn theo ba tể tướng bước ra.
Văn võ bá quan lập tức lấy lại tinh thần, quỳ lạy chào Hoàng đế, đồng thời đã chuẩn bị ‘khẩu chiến’ sẵn rồi, kết quả phát hiện sắc mặt của Hoàng đế và ba tể tưởng vô cùng khó coi.
Đến khi bọn họ đứng dậy, dưới sự ra hiệu của Lý Lăng Hiên, tể tướng đã tuyên bố tin tức bộ lạc Hắc Vân và đội vận chuyển đã bị đánh tan.
Nhất thời, triều đình Đảng Hạng trở nên yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều đần ra!
Điều này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của họ!
Những nhà quyền quý có con em phục vụ trong Tả Lang Vệ nghe vậy cau mày.
Bọn họ đều có ý đồ riêng, tiễn con mình vào quân đội, nói là để cho chúng rèn luyện, nhưng thực ra là muốn để lý lịch đẹp mắt hơn.
Tả Lang Vệ có thể trở thành đội vận chuyển máy bắn đá, đều là đàm quyền thần này dùng quyền lực thúc đẩy.
Dưới góc độ của bọn họ, chuyến chinh chiến phía Nam này chắc thắng không nghi ngờ, đội vận chuyển không cần ra chiến trường, nhưng nếu tham gia chiến đầu thật, lại có thể tăng thêm một dòng sáng chói cho phần lý lịch, thế thì tội gì không làm chứ?
Rất nhiều quyền thần vì muốn đưa con mình vào Tả Lang Vệ trước khi đội vận chuyển lên đường đã phải tốn không ít công sức đấy!
Kết quả ai mà ngờ đội vận chuyển lại bị nhân viên hộ tống phục kích.
“Tình hình chính là như vậy, bệ hạ hi vọng mọi người có thể đưa ra ý kiến hữu ích, nói xem giờ ta nên làm như thế nào?”
Tể tướng nói xong, bèn nghiêng người quay về vị trí của mình.
Sau đó triều đình Đảng Hạng lặng im như tờ, lập tức trở nên ồn ào.
Văn võ bá quan ngươi một câu ta một câu, có người hỏi nguyên nhân, có người thì trách Lý Lăng Duệ bất tài, thậm chí còn có người trách Lý Lăng Hiên bảo hắn không nên tin vào những lời sằng bậy của sứ giả Đông Man, chưa chi đã phát động cuộc chiến!
Cuối cùng vẫn là do Đại thái giám ra mặt đánh cồng, mới ngăn lại được sự ồn ào của bọn họ.
Ngày thường vào chầu đến giờ Thìn là kết thúc, nhưng buổi chầu hôm nay kéo dài đến tận trưa, đến khi rất nhiều quan viên tuổi tác đã cao không chịu nổi nữa, mới kết thúc.
Qua một buổi sáng cãi vã, cuối cùng đề nghị của Thượng thư bộ Binh được thông qua, đồng ý yêu cầu trao đổi con tin của Kim Phi.
Dĩ nhiên, cũng có một số đại thần đề nghị tấn công nhốt tù binh vào dốc Bò Cạp, hoặc mặc kệ Tả Lang Vệ, cứ phát động tổng tiến công, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Lăng Hiên bác bỏ.
Thật ra thì tối hôm qua Lý Lăng Hiên cũng đã nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì địa hình của dốc Bò Cạp dễ thủ khó công, ngay cả cửa mà đại đội súng kíp trấn giữ, người Đảng Hạng cũng khó tấn công vào.
Coi như bắt quân liều mạng, cuối cùng xông vào được, nhưng trong quá trình này, đại đội súng kíp hai cũng có đủ thời gian để giết tù bình.
Trong Tả Lang Vệ có quá nhiều con em quyền quý, Lý Lăng Hiên làm như vậy, coi như cuộc chinh chiến phía Nam giành chiến thắng, nhưng sợ rằng sau khi chiến tranh kết thúc, triều đình Đảng Hạng sẽ rơi vào một phen hỗn loạn.
Sau khi bãi triều, Lý Lăng Hiên giống như vừa trải qua một trận chiến, gương mặt tràn đầy mệt mỏi, quay về hậu cung, ngồi sau bàn hoang mang suy nghĩ.
Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không biết quyết định của mình có đúng đắn hay không.
Nhưng lệnh đã truyền xuống, bây giờ người đưa tin cũng đã ra khỏi thành, cho dù là đúng hay sai, Lý Lăng Hiên cũng đều phải nhận.
Hôm nay trời đang lạnh, chúng đại thần lo lắng những đứa trẻ bị bắt sẽ chết cóng trong tay nhân viên hộ tống, cho nên lệnh lần này ra là quân lệnh khẩn cấp, chỉ vỏn vẹn hai ngày là từ Vương Thành đến doanh trại chinh chiến phía Nam.
Thật ra Lý Lăng Duệ đã đoán được kết quả từ lâu, sau khi nhận được lệnh, lập tức phái sứ giả đến doanh trại của quân Thục.
“Tiên sinh, người Đảng Hạng phái sứ giả tới nói, bọn chúng đồng ý trao đổi con tin!”
Cho dù là Trương Lương luôn tỉnh táo, lúc này cũng không kìm được kích động.
Tiêu cục Trấn Viễn là do một tay anh ta dẫn dắt, sau khi nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, người lo lắng nhất là anh ta.
Nhưng Trương Lương đã thử hết mọi cách, thậm chí phái người lẻn vào Đảng Hạng nghĩ cách cứu viện, cuối cùng đều thất bại.
Anh ta vốn đã định bỏ cuộc rồi, ai biết được Kim Phi lại tới, trong quá trình phục kích máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, tiện tay giải quyết luôn mấy vấn đề khó khăn này!
Kim Phi nghe vậy thở phào một hơi, nhưng gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, khẽ gật đầu, hỏi: “Bao lâu nữa phía Đảng Hạng mới đưa người đến?”
“Bọn Lão Trương bị giam ở núi Bạch Khưu, chắc phải hơn một tháng nữa bọn chúng mới đưa người đến!” Trương Lương đáp.
Núi Bạch Khưu thuộc khu vực Trung Bộ của Đảng Hạng, cách Hi Châu khoảng năm trăm dặm hơn, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều bị nhốt ở nơi này.
Cự ly năm trăm dặm nói xa cũng chẳng xa, nói gần cũng chẳng gần.
Lý do mà người Đảng Hạng chọn núi Bạch Khưu, là bởi vì bọn chúng tưởng Kim Phi sẽ phái người đến cứu họ, nhưng kết quả Kim Phi không những không mắc lừa bọn chúng, mà còn buộc người Đảng Hạng phải đưa người của mình tới.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Lý Lăng Duệ lại cảm thấy tức giận, nhưng cũng hết cách.
“Một tháng thì quá lâu.” Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Truyền lệnh cho đại đội 2, bảo họ treo ngược người của Tả Lang Vệ lên, lúc nào bọn chúng mang các huynh đệ của chúng ta đến, lúc đó mới thả người!
Ngoài ra thông báo cho Lý Lăng Duệ, chúng ta phái người bám theo toàn bộ hành trình rồi, nếu bọn họ dám để bất cứ một huynh đệ nào của chúng ta chết đói chết rét, chúng ta sẽ giết chết hai tên Tả Lang Vệ ngay!”