Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên suy nghĩ đầu tiên của Lưu Thiết khi nhìn thấy mũi tên lệnh, chính là nhân viên hộ tống phụ trách công tác cảnh giới lỡ tuột tay, bắn thẳng mũi tên lệnh lên trời.

Mặc dù tình huống như vậy ít khi xuất hiện, nhưng lúc trước đã từng xảy ra.

“Đi tra thử, phía Nam xảy ra chuyện gì, lúc này mũi tên lệnh, không phải là gây rối loạn hay sao?”

Lưu Thiết quay đầu nhìn về phía Nam, cau mày nói.

Đội trưởng đội cận vệ đứng sau lưng anh ta đáp lời một tiếng, đang chuẩn bị phái người đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì lại nhìn thấy trên bầu trời phía Nam xuất hiện một làn khói đen.

Lần này sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.

Một mũi tên lệnh có thể là trượt tay, nhưng liên tiếp phóng liền hai mũi, chứng tỏ phía Nam thật sự xảy ra chuyện!

Lưu Thiết cũng chưa kịp sắp xếp hàng phòng ngự ở phía Bắc, vừa xoay người chạy xuống cổng thành, vừa lấy ống nhòm từ trong ngực ra nhìn về phía Nam.

“Lão Tam, mau chuẩn bị ngựa, Lão Ngũ đi gọi Điền tiên sinh đi!”

Đội trưởng đội cận vệ vừa vỗ bám vào vai Lưu Thiết, đề phòng anh ta ngã xuống, vừa mau chóng sắp xếp.

Hai cận vệ từ trong đội ngũ chạy ra, mặc vào đai nhảy lao xuống cổng thành.

Khi Lưu Thiết xuống tới cổng thành, một cân vệ trong đó đã dẫn phu xe đến, dắt ngựa chiến đến cửa bậc thang.

Lưu Thiết nhảy lên con ngựa chiến ngay gần mình nhất, dẫn theo đội cận vệ chạy như bay về phía thành Nam.

Khi cách tường thành Nam chỉ còn vài trăm mét, bọn họ đã nghe thấy âm thanh hò hét rung trời từ ngoài thành truyền tới. Cũng nhìn thấy binh lính cảnh giới nữ đang đứng trên tường thành, ném lựu đạn xuống dưới.

Còn có hai binh lính nữ phụ trách báo hiệu đang bắn mũi tên lệnh.

Mũi tên lệnh của tiêu cục Trấn Viễn không phải muốn phóng là phóng, màu sắc khác biệt, số lượng mũi tên lệnh khác biệt mà hợp thành biểu thị tình hình khác nhau.

Nhưng lúc này hai binh lính nữ giống như phát điên, không còn quan tâm là màu gì nữa, phóng liên tiếp từng mũi từng mũi lên trời.

Lưu Thiết mặc dù không biết phía Nam đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết được chắc chắn nữ binh lính đã nhìn thấy tình huống cực kỳ đáng sợ, nếu không sẽ không thất thố như vậy.

Anh ta vừa quất mạnh vào mông ngựa, vừa quay đầu hét: “Mau đi báo cho Tần Phi, bảo anh ta mau dẫn người đến tường thành Nam!”

“Dạ!” Một cận vệ đáp lời, thúc ngựa quay đầu chạy về phía thành Bắc.

Vì để các nhân viên hộ tống thay phiên nghỉ ngơi có thể ngủ ngon giấc, nhà trọ mới được xây dựng tại nơi cách tường phía thành Nam không xa.

Lúc này nhóm nhân viên hộ tống trực đầu tiên đã từ phía tường thành Bắc về đến, đang chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Bây giờ người duy nhất có thể chạy đến phía thành Nam viện trợ, chỉ có bọn họ.

Không đợi cận vệ chạy đến tường thành Bắc, Lưu Thiết đã cưỡi ngựa lao đến chân tường thành Nam.

Ngựa chiến còn chưa dừng hẳn, anh ta đã nhảy vọt từ trên lưng ngựa xuống, xông lại chỗ cầu thang.

Khoảnh khắc khi anh ta leo lên tường thành, hai mắt Lưu Thiết lập tức trừng tròn xoe, vẻ mặt chứa đầy vẻ không dám tin!

Chỉ thấy trên mảnh đất hoang vu phía thành Nam, nơi đâu cũng toàn là người, hơn nữa đã sắp tới tường thành.

Binh lính nữ phụ trách công tác báo hiệu đang chạy qua chạy lại, nhìn thấy có người leo lên cầu thang lên tường thành, bèn vội vàng ném lựu đạn xuống.

Cũng có binh lính nữ đang cầm nỏ tay bắn nhanh xuống dưới.

Trong phút hốt hoảng, Lưu Thiết có cảm giác mình đang đứng trên tường thành Bắc.

Nhưng anh ta biết, đây không phải tường thành Bắc.

Anh ta không hiểu những người kia là từ đâu đến, cũng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này.


Ban đầu khi xây dựng thành Du Quan, chính là để đề phòng dân tộc du mục phương Bắc, cho nên tường thành Bắc được xây vừa cao vừa kiên cố, mà tường thành Nam thì thấp hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK