Khánh Mộ Lam phấn khích vỗ tay.
Sinh tồn ở bên ngoài rất cần lửa.
Trước đây các nhân viên hộ tống thường sử dụng đá lửa, hộp quẹt hoặc khoan tay để đánh lửa.
Đá lửa và khoan tay rất khó đánh lửa có khi mất cả ngày cũng chỉ được vài tia lửa nhỏ.
Hột quẹt thì dễ dùng hơn, nhưng cũng dễ bị tự bốc cháy, thường xuyên tự cháy khi để trong ngực.
Tóm lại, các cách đánh lửa trước đây đều có vấn đề.
Mà diêm thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần quét nhẹ một cái là có lửa, dễ dàng hơn những cách lấy lửa trước đây rất nhiều
“Diện tích đao có hạn, những thứ có thể bỏ vào chỉ nhiêu đó thôi, để mọi người dùng trong lúc cấp bách.”
Kim Phi đặt cán đao về vị trí, ôm quyền quay về phía dưới đài: “Sau này mọi người sẽ phải cực khổ rồi!”
“Bọn ta nhất định sẽ không làm tiên sinh thất vọng!”
Các nhân viên hộ tống ôm quyền đáp lại.
“Bọn ta nhất định sẽ không làm tiên sinh thất vọng!”
Người của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu thấy vậy, cũng nói ôm quyền nói.
“Vậy hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai sẽ lên đường!”
Kim Phi gật đầu, nhảy xuống khỏi đài.
Y đắc ý hỏi Cửu công chúa: “Điện hạ, người thấy quân đao của ta thế nào?”
Ở đời trước có thể dễ dàng mua một quân đao trên mạng.
Nhưng để có thể tạo ra loại đao này ở Đại Khang, Kim Phi đã tốn không ít thời gian.
Có thể nói nó đã thể hiện tay nghề cao nhất của y.
Trong mắt của một người thợ đây là chuyện rất đáng tự hào.
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu việc chế tác, không hiểu được sự hưng phấn của Kim Phi, nhưng cô ấy vẫn phối hợp gật đầu tán dương: “Rất tốt, đó là thanh đao tốt nhất mà ta từng thấy.”
Cuộc sống tranh đấu trong cung đã giúp Cửu công chúa có khả năng diễn xuất thượng thừa, khuôn mặt tự nhiên, giọng nói chân thành.
Nếu như là lúc trước, Kim Phi chắc chắn sẽ không nhận ra có gì bất thường.
Nhưng bây giờ quan hệ giữa y và Cửu công chúa đã thân thiết hơn trước, y cũng chú ý tới Cửu công chúa hơn.
Mặc dù giọng điệu của Cửu công chúa vẫn như bình thường, nhưng Kim Phi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
“Sao vậy, không vui à?”
Kim Phi hỏi nhỏ.
Trong lòng y hơi hụt hẫng.
Cảm giác này giống như ở đời trước khi y dồn hết công sức để xây xong một toà mô hình, hào hứng chia sẻ kết quả với bạn gái, nhưng bạn gái chỉ trả lời một cách qua loa.
Cũng may Cửu công chúa tinh ý hơn bạn gái trước đây của Kim Phi, thấy Kim Phi buồn bã, cô ấy không nói dối mà gật đầu, nói nhỏ: “Không phải là ta không vui mà là ta cảm thấy ngài hơi… liều lĩnh.”
"Liều lĩnh?"
"Cũng không thể nói là liều lĩnh... Nên nói như thế nào đây nhỉ?"
Cửu công chúa kéo Kim Phi qua một bên, chân thành nói: “Những thứ đồ ngài vừa lấy ra có ý nghĩa rất lớn, còi, kim cong, thuốc, đặc biệt là kim chỉ nam và diêm, nếu như dùng đúng cách sẽ có tác dụng lớn, nếu tệ lắm thì vẫn có thể bán đi, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền như Thuỷ Ngọc.
Nhưng ngài lại đưa hết cho bọn họ.”
Nói tới đây, Cửu công chúa trước nay luôn lạnh lùng lại đỏ mặt: “Nói ra không sợ ngài chê cười, vừa rồi ta đã muốn thu lại hết quân đao của bọn họ…”