“Ta có gì vất vả đâu, mỗi ngày không ăn thì ngủ, đã mập lên rồi. Vũ Dương với Tiểu Bắc mới thật sự vất vả, ngày nào cũng phải bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, khuyên rồi mà bọn họ cũng không nghe.”
Quan Hạ Nhi kéo cánh tay của Kim Phi, vẻ mặt lo lắng nói: “Đương gia, chàng về rồi thì phải giúp chia sẻ với Vũ Dương và Tiếu Bắc đó.”
Mục đích căn bản ban đầu khi Kim Phi thành lập thương hội Kim Xuyên chính là để kiếm tiền.
Nhưng bây giờ Cửu công chúa lên ngồi, có thể nói toàn bộ Xuyên Thục và hơn một nửa đất Tân đã là của Kim Phi rồi, đi tranh giành lợi ích với dân nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Mục tiêu của thương hội Kim Xuyên cũng không còn là kiếm tiền từ tay người giàu, mà đổi thành giải quyết vấn đề dân sinh.
Sản phẩm chủ yếu khống còn là những thứ xa xỉ như Thủy Ngọc và hắc đao nữa, mà đổi thành các loại nhu yếu phẩm đời sống như muối ăn, đồ sắt, nông cụ và vải thồ.
Tính chất không khác lắm so với hợp tác xã mua bán khi Kim Phi còn bé.
Nếu đã vì giải quyết vấn đề dân sinh, vậy thì mạng lưới phải càng nhiều càng tốt.
Cho nên Kim Phi yêu cầu Đường Tiểu Bắc ít nhất phải xây dựng được một điểm mạng lưới của thương
hội Kim Xuyên ở mồi một trấn tại Xuyên Thục.
Không chỉ bán thương phẩm, điểm mạng lưới còn phải phụ trách các công việc như đưa gửi thư từ.
Trong kế hoạch của Kim Phi, sau này có thể còn phải thêm vào các nghiệp vụ khác như cho vay có lãi.
Nói thì chỉ có một câu, nhưng lúc làm thì khó.
Tỉ lệ phổ cập giáo dục của Đại Khang thật sự quá thấp, người dân biết chữ biết tính toán cũng quá ít.
Chỉ riêng việc sắp xếp một người phụ trách tại một điểm mạng lưới thôi mà đã khiến Đường Tiểu Bắc chạy sắp gãy chân rồi.
May mà Kim Phi đã đánh hạ được phủ Kinh Triệu.
Cho dù là xưa hay nay thì đều không thiếu những người làm cha làm mẹ mong con hơn người.
Phủ Kinh Triệu là đô thành lớn thứ hai của Đại Khang, người dân có tiền càng nhiều hơn nông thôn.
Rất nhiều người đều giống như lão thợ rèn năm đó, bản thân mình nhịn ăn nhịn mặc cũng phải cho con đi học, hy vọng tương lai đứa trẻ có thể trở nên nổi bật.
Sau khi đánh hạ phủ Kinh Triệu, Kim Phi phái người chiêu mộ một nhóm thư sinh tinh thần sa sút, coi như là tạm thời giải quyết việc khẩn cấp của Đường Tiếu Bắc.
Các thư sinh đến thì phải huấn luyện, vị trí cửa
tiệm ở trấn nhỏ phải được xét duyệt có một vài huyện có vị trí tương đối quan trọng thì Đường Tiếu Bắc còn phải đi giám sát.
Tóm lại mấy tháng gần đây thời gian Đường Tiếu Bắc ở nhà ít càng ít, phần lớn thời gian đều dần theo người bôn ba các nơi ở đất Tân và Xuyên Thục.
May mà đã có phi thuyền, nếu không chỉ thời gian đi đường thôi cũng đã đủ khiến Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười rồi.
Nửa tháng trước, Đường Tiểu Bắc đi ngang qua Đại Tản Quan, đã chạy đến doanh trại ở với Kim Phi mấy ngày.
Lúc đó Kim Phi suýt nữa cho rằng cô ấy bị bệnh rồi.
Bây giờ cửu công chúa và Đường Tiếu Bắc gần như nhau, cả người đã gầy đi nhiều thì đã đành, sắc mặt cũng rất tiều tụy.
“Các nàng đều vất vả rồi.” Kim Phi vỗ bả vai cửu cồng chúa, hỏi: “Mâỳ người tri thức mà nàng nói đã đến chưa?”
Trước đó Cửu công chúa đã nói với Kim Phi, Xuyên Thục và đất Tân có mấy người tri thức ở ẩn, đều là người tài ba.
Chỉ có điều trong thời kỳ Trần Cát cầm quyền, việc đấu đá về chính trị thật sự quá dữ dội, mấy người tri thức này hoặc là tranh đấu thất bại, hoặc là thật sự nhìn không quen, tự mình xin nghỉ.
Cửu công chúa đã từng nói muốn mời bọn họ rời
núi đến hỗ trợ cho mình, nhưng cho tới bây giờ, Kim Phi cũng chưa nghe nói có người tri thức nào đến làng.
“Ta đã gửi thư cho mấy vị tiên sinh rồi, nhưng bọn vẫn chưa hồi âm, không biết là chưa nhận được, hay là không muốn trả lời.” cửu còng chúa bất đắc dĩ nói.
‘Vũ Dương, bây giờ muội đã là Hoàng đế rồi, theo ta thấy, muội trực tiếp hạ chỉ cho bọn họ, bọn họ không tới chính là kháng chỉ!”
Quan Hạ Nhi bất bình thay cửu công chúa: “Ta chỉ từng nghe nói tới việc giành nhau làm quan, chưa từng nghe nói bảo bọn họ làm quan mà bọn họ còn không muốn!”
“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, dưa hái xanh không ngọt, người tri thức đều là người thanh cao, không ép buộc được.”
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Có lẽ lúc về ta sẽ tìm thời gian, tự mình đến nhà thăm hỏi, có cấp bậc lề nghĩa thì có lẽ bọn họ sẽ sẵn lòng đến đây thôi.”
‘Vũ Dương, bây giờ muội là Hoàng đế, sao có thể tùy tiện đến nhà thăm hỏi chứ?”
Quan Hạ Nhi nói: “Nếu như mấy người tri thức này cố ý ra vẻ sĩ diện, muội tự mình đi thăm hỏi thì có thể bọn họ càng không muốn đâu!”
“Tỷ tỷ, tỷ không hiếu mấy người này đâu, bọn họ là người thật sự có tài có đức, nếu không ta sẽ để ý như vậy sao?”
‘Vũ Dương, mặc dù ta biết người nàng nhìn trúng chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng lần này ta đứng về phía Hạ Nhi.”
Kim Phi nói: “Mấy người tri thức này có tới hay không và việc nàng có tự mình đi hay không, không liên quan với nhau lắm. Thậm chí là bọn họ vốn dĩ sẽ đến, nhưng vì nàng tự mình đi thăm hỏi mà bọn họ lại không tới nữa.”
“Tại sao?” cửu công chúa nhíu mày hỏi.
“Ta da từng xem tài liệu của mấy người tri thức này, bọn họ quả thật có tài có đức, nhưng người như vậy lại chú trọng đến thanh danh nhất.”
Kim Phi nói: “Nàng tự mình đi mời bọn họ rời núi, nếu bọn họ từ chối, hoặc là mắng chửi nàng một trận thì sẽ có vẻ như mình càng thêm thanh cao, cũng chắc chắn mình sẽ được ghi vào sử sách.
Nàng nên biết rằng, việc này đối với người như bọn họ mà nói có sức hấp dần lớn tới mức nào!”
Cửu công chúa ngấn ra, sau đó như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Kim Phi nói rất đúng.
Đối với rất nhiều người đọc sách mà nói, bọn họ khồng hề để ý đến quyền lợi tiền tài, thậm chí không thèm để ý đến sự sống chết của mình, bọn họ chỉ đế ý đến thanh danh thôi.
Lưu danh sử sách là mộng tưởng cả đời của rất nhiều người đọc sách.
cửu công chúa là Nữ vương đầu tiên trên thế giới này, có thể nói là tự mang theo độ nổi tiếng.
Từng cử chỉ hành động của cô ấy đều cực kỳ có khả năng được ghi vào sử sách.
Sao mấy người tri thức này có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?
Cho nên cô ấy tự tìm tới nhà, bị người tri thức mắng to một trận sau đó đuối ra ngoài là việc có khả năng vồ cùng cao.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cửu cồng chúa mãi khồng lên đường.
Mấy người tri thức không chỉ có sức ảnh hưởng ồ nơi đó, mà ở trong giới văn hóa của cả Đại Khang cũng rất có địa vị.
Một khi bọn họ công khai chống lại cửu công chúa thì sẽ có rất nhiều người đọc sách noi theo.
Đến lúc đó tình hình sẽ phiền toái hơn bây giờ.
“Hay là cứ gác chuyện này lại đã?”
Cửu công chúa luôn quyết đoán vào lúc này cũng không chắc chắn lắm.
“Không cần, sau này ta đi mời bọn họ là được rồi.”
Kim Phi cười nói.
“Phu quân không sợ bị mắng à?”
“Kim Phi ta tự thấy làm việc không thẹn với trời đất, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người
dân!” Kim Phi ngẩng đầu nói: “Bọn họ dựa vào cái gì mà mắng ta?”
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại bị Kim Phi ngắt lời.
“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ tìm mấy người này về cho nàng!”
‘Vâng!”
Cửu công chúa khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Kim Phi tràn đầy vẻ cảm kích và lưu luyến.
Cô ấy biết, thật ra Kim Phi không quan tâm đến người tri thức gì cả, y bằng lòng tự mình lên núi mời người, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là giúp cồ ấy san sẻ.
“Dựa vào người khác chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài, muốn giang sơn Đại Khang vững chắc thì vẫn phải bồi dưỡng nhân tài của riêng mình!”
Kim Phi quay đầu nói: “Xưởng làm giấy và xưởng in xây dựng thế nào fôi?”
Muốn bồi dưỡng nhân dài của riêng mình thì đầu tiên phải phổ cập giáo dục.
Mà muốn phổ cập giáo dục thì nhất định phải phát triển việc làm giấy và in ấn.
Nếu không thì sách vở không đủ, phổ cập giáo dục thế nào được?
Ban đầu sau khi ý thức được vấn đề này khi đang ở Đại Tản Quan, Kim Phi đã viết thư cho cửu
công chúa, bảo cô ấy xây dựng xưởng in và xưởng làm giấy trong làng.
Sau đó Kim Phi bận rộn việc khác nên chưa từng hỏi tới, cũng khồng biết bây giờ tiến hành thế nào rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK