"Đây là vũ khí mới mà xưởng luyện gang chế ra, mọi người đều mới thấy nó lần đầu, bây giờ để ta tới biểu diễn cho mọi người xem!"
Kim Phi giơ súng kíp lên, vẫy tay với Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhanh chóng mang một túi vải màu đỏ tới.
Mở túi vải ra, lấy ra một túi giấy nhỏ từ bên trong.
"Đây là túi thuốc nổ, mỗi một túi thuốc nổ chứa ba mươi túi giấy, trong túi giấy là thuốc nổ."
Kim Phi hướng súng kíp xuống dưới, tay bên trái vịn nòng súng, tay phải mở túi giấy ra, đổ miệng nòng súng trong túi giấy vào.
Sau đó lại từ bên cạnh nòng súng rút ra một chiếc mũi khoan có nắp trên đầu, đưa vào từ miệng nòng súng, rồi tiếp tục đập nhẹ hai cái.
"Bước này là nạp thuốc nổ, mọi người nhất định phải nhớ, cho dù là lúc nào, cũng không được đưa đầu ra nhìn nòng súng, cũng không được hướng họng súng về phía người phe mình!"
Kim Phi vừa tiếp tục giã thuốc nổ, vừa nhắc nhở: "Điểm này nhất định phải chú ý, lỡ như bóp cò, sẽ bắn chết bản thân hoặc chiến hữu!"
Nghe Kim Phi nói như vậy, vẻ mặt của tất cả nữ công nhân cũng trở nên thận trọng.
Sau khi giã đều thuốc nổ, Kim Phi lại cầm một túi vải màu đen lên.
"Bên trong túi vải màu đen này chứa cát sắt, có ba mươi phần giống vậy."
Kim Phi lại lấy ra một túi giấy từ trong túi vải màu đen, sau khi xé ra, y đổ cát sắt trong túi giấy vào họng súng.
Lại dùng mũi khoan tiếp tục đè ép thêm một lát, Kim Phi khoát tay về phía bên trái.
Tả Phi Phi vội vàng ra hiệu cho tất cả nữ công nhân bên trái tản ra.
Thiết Chùy thì dẫn cận vệ mang hai chậu lửa vào, đặt ở chỗ cách lan can hơn hai mươi thước.
"Chuẩn bị cẩn thận để dập lửa!"
Kim Phi nhắc nhở Thiết Chùy, rồi y nâng súng kíp lên nhắm vào chậu lửa.
Sau đó y mở chốt an toàn ra, bóp cò!
Đoàng!
Với một tiếng vang thật lớn, họng súng phun ra một luồng lửa, sau đó các nữ công nhân thấy hai chậu lửa cách hơn hai mươi thước bị đánh bay lên, than đang đốt văng ra bay tán loạn, rơi vào trong nước.
Cũng có một phần than rơi trên boong.
Nhưng cận vệ đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng lấy bùn và cát qua dập tắt đám than trên boong.
"Uy lực thật lớn, chậu lửa bị bắn bay rồi!"
"Không chỉ chậu lửa, các ngươi nhìn cái giá của chậu lửa đi, cũng bị bắn nát rồi!"
"Nếu như bắn vào người, chẳng phải sẽ bắn người thành tổ ong luôn sao?"
"Trước kia ta cảm thấy cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đã là vũ khí lợi hại nhất, hóa ra tiên sinh còn có thể làm ra thứ lợi hại hơn!"
"Ta vẫn cảm thấy cung nỏ hạng nặng lợi hại hơn, nếu như cung nỏ hạng nặng bắn về phía chậu lửa, có thể bắn chậu lửa văng tới trên bờ luôn!"
"Ta cảm thấy súng kíp lợi hại!"
"Ta cảm thấy cung nỏ hạng nặng lợi hại hơn!"
"Hai cô đừng ồn ào nữa, tiên sinh không phải ở bên kia sao, đi hỏi thử tiên sinh chẳng phải sẽ biết ngay ư?"
Các nữ công nhân bị uy lực của súng kíp làm cho kinh sợ, sau đó bèn bắt đầu thảo luận.
Còn có hai nữ trung đội trưởng bởi vì việc cung nỏ hạng nặng và súng kíp cái nào lợi hại hơn mà làm ầm ĩ, sau đó đi tìm Kim Phi phân xử.
Thấy Kim Phi sắp nói, trên boong nhanh chóng yên tĩnh lại.
"Tiên sinh, ngài nói thử xem, súng kíp và cung nỏ hạng nặng cái nào lợi hại hơn?"
Nữ công nhân lại hỏi.