“Vậy được rồi, chốc nữa ra đi thông báo cho các thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng.”
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi quyết tâm như thế, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Thật ra cũng chỉ là hơn 1000 thủy tặc mà thôi, thuyền chiến của chúng lại toàn là thuyền đánh cá, thuyền hàng cướp được, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Thủy quân có 5000 người, cộng thêm thuyền chiến chuyên nghiệp, muốn dẹp yên đám giặc này là chuyện dễ như bỡn.
Vừa nãy anh ta nói vậy là vì lo lắng có nhân viên hộ tống gia nhập, lại trang bị vũ khí mới, sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ chiến đấu vốn có của thuỷ quân.
Nhưng rồi lại ngẫm những chiến tích trước kia của Kim Phi, cộng với biểu hiện của nhân viên hộ tống trong hai ngày này, Trịnh Trì Viễn lại thấy yên tâm.
Người ta cũng không phải loại binh lính ẻo lả không làm được gì, chắc sẽ không kéo chân sau, cùng lắm thì có thể sẽ phối hợp với thủy quân không được nhuần nhuyễn cho lắm thôi.
Vào đêm cùng ngày, từng chiếc thuyền chiến chở binh lính thủy quân cùng nhân viên hộ tống lặng lẽ hướng ra bến tàu.
Ông trời cũng nể tình, gió Tây Bắc thổi lồng lộng, cánh buồm no căng gió, tốc độ dần dần nhanh hơn.
Thế nhưng sắc trời cứ tối đen như mực, Trịnh Trì Viễn không để đội thuyền đi quá nhanh, mãi cho đến quá nửa đêm thì mới tới rìa đảo Giải Kiềm.
Sau đó đội thuyền đều dập tắt tất cả cây đuốc, nương bóng đêm, lặng lẽ hướng bánh lái về phía đảo Giải Kiềm.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều không chú ý tới, trong trời đêm có mấy quả khinh khí cầu lặng yên không một tiếng động bay tới vùng trời không của đảo Giải Kiềm.
Trong rổ của quả khinh khí cầu thứ nhất, Lão Ưng xốc mành lên he hé một khe hở, dùng kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới.
“Dựa theo tình báo, mấy người Lão Lương bị nhốt ở khu vực số 6, có thể đáp xuống được rồi, không cần bay cao quá.”
Lão Ưng lại túm chặt tấm mành, ý bảo nhân viên hộ tống điều chỉnh bếp lò hạ thấp độ cao của khinh khí cầu.
Nhân viên hộ tống ở phía sau cũng phát hiện Lão Ưng đang hạ thấp độ cao, cũng hạ thấp theo.
Lúc này đã là rạng sáng, đúng là lúc con người ta mệt mỏi nhất.
Phần lớn đám thủy tặc đều ngủ trương ra như heo.
Tên phụ trách gác đêm cũng ngáp liên tục, hoàn toàn không có ai phát hiện có thứ gì đó đang bay qua trên đầu bọn họ.
Hơn mười phút sau, khinh khí cầu thuận lợi đáp xuống khu vực giam giữ tù binh số 6.
Độ cao cũng giảm xuống cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.
Lão Ưng lại xốc mành he hé lần nữa, nhìn xuống phía phía dưới.
Bởi vì giam giữ tù binh nên thủy tặc gác đêm bên này đông hơn hẳn so với những chỗ khác, hơn nữa không có tên nào ngủ cả, cả đám đứng quây quanh một đống lửa trại nói chuyện phiếm.
“Một, hai… Mười bảy, mười tám!”
Lão Ưng đếm một lượt, quay ra nói với Đại Tráng trong rổ: “Tổng cộng có 18 người!”
“Đã rõ!”
Đại Tráng gật đầu, cũng để hé mành nhìn xuống phía dưới.
Một lát sau, anh ta giấu tấm mành đi, lấy một cái sáo trúc cho vào trong miệng.
Huýt huýt! Huýt!...
Sáo trúc phát ra thanh âm rất giống tiếng hót của loài chim nào đó, nghe rõ mồn một trong không gian buổi đêm yên tĩnh.
Một lát sau, phía sau cũng vang lên tiếng còi tương tự.
Dưới mặt đất, thủy tặc gác đêm hoàn toàn không biết nguy hiểm đã gần kề, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nửa đêm nửa hôm, chim chóc ở đâu ra kêu thế nhỉ?”