“Quỷ tóc vàng sao?” Kim Phì khẽ cau mày: “Quỷ tóc vàng là gì vậy?”
“Chính là bọn cướp biển tóc vàng mắt xanh mà trước đó tiên sinh đã nói với Trịnh tướng quân”
Đại Lưu nói: “Có ngư dân ở gần đảo Tiêu Lâm đã nhìn thấy bọn chúng”
Đảo Tiêu Lâm là một hòn đảo nhỏ cách Đông Hải hơn trăm dặm. Vì trên đảo mọc rất nhiều chuối nên từ đó lấy tên là đảo Tiêu Lâm.
Lúc trước, khi cướp biển còn chưa có nhiều, đảo Tiêu Lâm chính là trạm trung chuyển của ngư dân khi ra biển.
Nhưng sau đó đảo Lâm Tiêu bị cướp biển chiếm mất, ngư dân cũng không dám đến đó nữa.”
“Có tin tức gì từ bên phía thủy quân không?” Kim Phỉ hỏi.
Truy bắt cướp biển là trách nhiệm cơ bản của thủy quán. Lúc trước y chỉ là một Nam tước, cho dù Trịnh Trì Viễn không chịu hợp tác, y cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Nhưng bây giờ y đã là một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, thống lĩnh binh mã trong thiên hạ,
tất nhiên cũng bao gồm cả hải quân.
Cho dù thế lực chống lưng cho Trịnh Trì Viễn có lớn đến đâu, nếu Kim Phi đã quyết tâm muốn loại bỏ anh ta, cũng không quá khó khăn.
“Mấy ngày trước tin tức này đã được truyền ra ở bến tàu. Sáng ngày hôm trước, Trịnh tướng quân cho một đội thuyền ra khơi đến đảo Tiêu Lâm. Nhưng không tìm được đối phương”
Đại Lưu nói: “Hơn nữa dựa theo những gì ngư dân nói, đám quỷ tóc vàng này có loại thuyền chạy rất nhanh, cho dù thủy quân có gặp được bọn chúng, cũng hoàn toàn không đuổi kịp được.”
“Thuyền chạy rất nhanh sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Trông như thế nào?”
“Ngư dân nói rằng đó là một con thuyền vừa dài vừa hẹp, tốc độ cực kỳ nhanh.” Đại Lưu đáp: “Ngư dân lúc đó không dám đến quá gần, chỉ có thể nhìn thấy đại khái”
‘Vừa dài vừa hẹp, tốc độ lại cực kỳ nhanh sao?”
Kim Phi nhanh chóng động não, suy nghĩ xem trong lịch sự đóng thuyền của phương Tây, có con thuyền nào phù hợp với miêu tả này không.
Miêu tả của ngư dân thực sự quá mơ hồ, Kim Phỉ suy nghĩ mãi cũng không có manh mối gì
Nghĩ đi nghĩ lại, y quay đầu về phía Đại Lưu nói: “Đi bảo Hồng Đào Bình tìm hai chiếc thuyền tốc hành, bảo với các huynh đệ đêm nay tăng ca để trang bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta cũng sẽ đến đảo Tiêu Lâm!”
Đến bây giờ, Kim Phi cũng không biết phương Tây của thế giới này đã phát triển đến đâu rồi.
Nhưng cướp biển của đối phương có thể tàn phá bừa bãi Đông Hải của Đại Khang, ít nhất điều này cho thấy kỹ thuật đóng thuyền và giao thông trên biển của đối phương chắc chắn đã hơn Đại Khang rất nhiều.
Mặc dù Đại Khang thối nát, nhưng ít nhất cũng là một đất nước thống nhất.
Mà phương Tây lại có nhiều dân tộc, còn không ngừng xung đột lân nhau, rất nhiều người phương Tây kiếm sống bằng nghề cướp biển, trời sinh đã có bản tính cướp bóc.
Đời trước, khi Kim Phi học lịch sử cận đại ở trường cấp hai đã phát hiện ra rằng, lịch sử lớn mạnh của phương Tây, chính là một phần của lịch sử cướp bóc.
Bọn họ dựa vào kỹ thuật tiên tiến do cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất mang lại để tiến hành thực dân ở các nơi trên thế giới, tích lũy được số lượng lớn tài sản.
Tổ quốc đời trước của Kim Phi chính là nạn nhân của bọn thực dân phương Tây.
Đời này Kim Phi tuyệt đối không cho phép việc như vậy lại tiếp tục xảy ra nữa.
Vì vậy y cần phải biết được người phương Tây đã phát triển đến mức nào rồi.
Trước khi máy bay xuất hiện, ở một mức độ nhất định, thuyền là thứ có khả năng nhất để đại diện cho trình độ kỹ thật cao của một nền văn minh, Kim Phi chỉ cần nhìn thấy thuyền của đối phương là có thể đại khái đoán ra được rồi.
“Tiên sinh, Lão Hàn đi fôỉ, chúng ta lạỉ hoàn toàn lạ lẫm với Đông Hải, tự ý ra khơi e là không được tốt lắm?”
Đại Lưu nói: “Hay là ngài đợi ở xưởng đóng tàu, ta dẫn người đi bắt bọn chúng về là được.”
“Nếu như thuyền của đối phương nhanh như lờỉ của ngư dân nóỉ, các ngươi không bắt được thì phải làm sao?”
Kim Phi đáp: “ở Xuyên Thục còn rất nhiều việc, ta không có quá nhiều thời gian để lãng phí ở đây đâu.”
Thấy Đại Lưu vẫn còn hơi do dự, y nói tiếp: “Bảo Khôi Cáp Tử mang theo ba khinh khí cầu, lại mang thêm hai lựu đạn nữa, sẽ không sao đâu”
Năm ngoái khỉ nói chuyện phiếm với Trịnh Trì Viên, đối phương đã từng nói, mấy năm trước thủy quân còn bắt được cướp biển phương tây.
Từ quá trình chiến đấu mà Trịnh Trì Viễn mô tả. Thuyền cướp biển của phương Tây không tiên tiến hơn Đại Khang là bao.
Mặc dù đã qua mấy năm, nhưng dựa theo quá trình phát triển thông thường, cho dù kỹ thuật đóng thuyền của đối phương có tiến bộ hơn nữa, cũng sẽ cách biệt không quá lớn.
Bằng không với tính cách cướp bóc thành quen của người phương tây, thì đã sớm đến tấn công Đại Khang rồi, cũng không suy đồi đến mức phải cấu kết với cướp biển Đại Khang.
Vì vậy Kim Phỉ không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.
Đại Lưu thấy Kim Phi kiên trì như vậy, bèn gật đầu nói: “Vậy được, ta đi tìm Hồng công tử.”
Thuyền mà bọn họ mang từ Xuyên Thục tới đêu là những chiếc thuyền lớn thích hợp cho việc dỉ chuyển trên sông, nhưng không thích hợp đi trên biển.
Hồng Đào Bình biết được Kim Phỉ sắp ra khơi, không nói hai lời lập tức đưa Đại Lưu đi tìm thuyền suốt đêm.
Mặc dù nhà họ Hồng không có thuyền, nhưng bọn họ đã mấy đời đóng thuyền thuyền, tìm mấy con thuyền biển không thành vấn đề gì.
Hồng Đào Bình dẫn Đại Lưu đến bến tàu ở cách đó không xa, thành công mượn được hai chiếc thuyền đánh cá để bắt cá trên biển.
“Hồng công tử, hai chiếc thuyền này nhìn hơi cũ, liệu có bị rò nước không?”
Đại Lưu nhìn hai chiếc thuyền lớn trước mặt, khẽ cau mày.
“Tráng sĩ cứ yên tâm, hai chiếc thuyền này là do cha ta đóng, tốc độ rất nhanh, cũng rất chắc chắn. Đã sử dụng mười mấy năm mà không hề có vấn đề gì.”
Hồng Đào Bình đáp: “Chèo thuyền giống như đi giày vậy, mới hơn không phải lúc nào cũng tốt hơn, mà chiếc thuyền cũ một nửa này mới là an toàn nhất, vì chúng đã trải qua những thử thách sóng to gió lớn, nếu là thuyền mới, ai
biết nó có thể chịu nổi được hay không?”
“Có lý”
Đại Lưu khẽ gật đầu: ‘Vậy ta muốn khoan ở trên boong thuyền, lắp thêm cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, không thành vấn đê chứ?”
“Chỉ cần đừng làm hỏng đáy thuyền là được, cùng lắm là sau này ta đổi lại sàn ở trên boong là được”
Hồng Đào Bình không để tâm nói.
Vậy xin đa tạ Hồng công tử!”
Đại Lưu sau khi cảm ơn Hồng Đào Bình xong, bèn ngay lập tức bố trí nhân viên hộ tống lên thuyền để kiểm tra tình trạng thân thuyền.
Mặc dù nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên mặt nước, nhưng vẫn có thề nhìn ra được thuyền có bị rò rỉ hay không.
Sau khi kiểm tra xác nhện hai chiếc thuyền đánh cá không có vấn dề gì, Đạì Lưu mới sắp xếp nhân viên hộ tống lắp cung nỏ hạng nặng và xe ném đá lên boong thuyền.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc thuyền đánh cá đã được cải tạo xong, đang đậu ở ngoài xưởng đóng tàu.
“Tướng công, lần này rời khỏi Đông Hải, ta
không biết cả đời này có còn được nhìn thấy biển nữa hay không, mà ta cũng chưa từng gặp bọn quỷ tóc vàng, hay chàng dẫn ta đi cùng đi.”
Đường Tiểu Bắc vừa giúp Kim Phi mặc đồ, vừa năn nỉ.
Thực ra cô ấy không hề hứng thú gì với bọn quỷ tóc vàng, nhưng nghe ngư dân địa phương kể rằng, càng đi sâu vào biển, cá câu được sẽ càng lớn.
Mấy ngày trước cô ấy muốn đi xa ra biển, nhưng A Lan không đồng ý, vì vậy cô ấy chỉ đành ngồi câu cá ở chỗ cách bờ biển không xa.
Biết Kim Phỉ sắp đi hơn trăm dặm ra ngoài biển, cô ấy lập tức có hứng thú.
Đối với người ở đất liền mà nói, nhìn thấy biển quả thực không phải là một chuyện dễ dàng, Kim Phi suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý-
Ăn sáng xong, Kim Phi dần theo Đường Tiểu Bắc, đi lên thuyền đánh cá dưới sự bảo vệ của Đại Lưu và cận vệ, trong sương sớm tiến vào Đông Hải.
Sau khi bọn họ rời đỉ không lâu, một công nhân đóng thuyền mượn cớ đau bụng mà đã xin Hồng Đào Bình nghỉ một ngày.
Hồng Đào Bình thấy công nhân đau đến mức đổ cả mồ hôi hột, không suy nghĩ nhiều, bèn đồng ý cho nghỉ.
Người công nhân này sau khi rời khỏi xưởng, bèn lấy một một viên thuốc từ trong lòng ra nhét vào miệng, biểu cảm đau khổ trên mặt đã nhanh chóng biến mất.
Hắn quay đầu liếc nhìn qua xưởng đóng tàu rồi sau đó nhanh chóng chạy đi.
Người công nhân chạy một mạch đến một thôn nhỏ cách đấy hơn bốn dặm, đi sâu vào trong thôn đến một túp lều tranh thấp bé.
“Lục ca, Kim Phi đã lên thuyền ra khơi rồi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK