Bây giờ dù nhảy bình thường đã không thể thỏa mãn anh ta nữa rồi, anh ta bắt đầu mày mò với chiếc dù lượn mà Kim Phi từng nhắc tới, thậm chí bắt đầu nghiên cứu quần áo phi hành.
Thời gian trước anh ta dẫn học trò đi thí nghiệm quần áo phi hành tự chế, nếu không bị nhân viên làm việc của sân bay liều mạng cản lại, đoán là bây giờ cỏ trên mộ đã khô héo được một mùa rồi.
Sau khi Kim Phi biết tin, đã thu hồi tư cách điều khiển phi thuyền, khinh khí cầu của anh ta, nhốt anh ta vào phòng thực nghiệm.
Để tên điên như vậy đi dạy học, Kim Phi thật sự lo rằng các học sinh sẽ bị anh ta làm cho điên luôn.
“Lưu tiên sinh, đừng ngưỡng mộ Tả Chi Uyên, sau này ta sẽ xây một phòng thực nghiệm ở đây cho ngài, thế nào?” Kim Phi động viên nói.
“Thật à?” Lưu Bất Quần hỏi, “Giống phòng thực nghiệm của ngài à?”
Sau khi ông ta nghe Tả Chi Uyên nói về phòng thực nghiệm, đã cực kì hứng thú, có ý chạy tới cầu xin Kim Phi.
Kim Phi đã dẫn ông ta đi tham quan một lần.
Các loại trang bị trong phòng thực nghiệm khiến ông ta hâm mộ chết đi được.
“Có thể,” Kim Phi gật đầu, “Chỉ cần là thiết bị mà phòng thực nghiệm của ta có, nếu ngài cần, sẽ cho ngài một bộ y hệt!”
Ở đời trước có rất nhiều đại học cũng đồng thời là trung tâm nghiên cứu khoa học.
Kim Phi sẵn sàng duy trì truyền thống này.
Cho dù Lưu Bất Quần không nhắc, Kim Phi cũng sẽ xây phòng thực nghiệm ở đây.
Bây giờ vừa lúc thuận nước đẩy thuyền, tặng một món quà cho Lưu Bất Quần.
“Kim tiên sinh, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Lưu Bất Quần kích động đến mức không còn buồn ngủ.
“Trước tiên đừng vui mừng vội, ta có một điều kiện tiên quyết!”
“Mời Kim tiên sinh nói!”
“Ngài phải dạy khóa học sinh này thật tốt cho ta!” Kim Phi nói, “Đợi đến cuối năm, ta sẽ tự mình ra một bài thi toán học, điểm tối đa là một trăm, nếu số người thấp hơn 80 điểm vượt quá 10%, thì ông không cần mơ tới phòng thực nghiệm nữa.”
“Kim tiên sinh, ngài không phải cố ý đưa ra câu hỏi hóc búa để làm khó bọn họ, làm khó ta chứ?” Mặt Lưu Bất Quần đau khổ hỏi.
“Trong lòng Lưu tiên sinh, Kim Phi ta là người như vậy à?” Kim Phi lườm Lưu Bất Quần, “Yên tâm đi, ta sẽ chỉ ra đề thi trong tài liệu giảng dạy năm ba thôi!”
Lúc này đã là giữa tháng mười, cách năm mới còn có hơn hai tháng, mặc dù các thư sinh có nền tảng biết chữ, nhưng cũng không thể học quá nhiều thứ trong hơn hai tháng này được.
Cho nên Kim Phi yêu cầu bọn họ học toán đến năm ba, tạm thời có thể dạy những kiến thức cơ bản của toán học là được rồi.
Còn lại đợi tới nghỉ đông và nghỉ hè năm sau, lại kéo tới đào tạo tiếp.
Trước đó Đại Khang không có môn toán, cho nên Kim Phi mới biên soạn ra một bộ sách giáo khoa không quá phức tạp, chỉ là phép nhân của lớp ba mà thôi.
Đối với người trưởng thành đã từng được đi học thì chỉ cần hai tháng là có thể học xong những kiến thức này.
Trước đây Lưu Bất Quần chưa từng được tiếp xúc với những thứ này, nhưng ông ta chỉ dùng hai ngày là đã có thể nắm vững được toàn bộ kiến thức bên trong sách giáo khoa toán học này rồi.
Vì vậy khi ông ta nghe được Kim Phi nói muốn dùng sách giáo khoa cho lớp ba để tiến hành đánh giá, Lưu Bất Quần vỗ ngực nói: "Kim tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt, nếu như hai tháng còn không học được thì bọn họ có thể rời đi được rồi."
"Không chỉ dạy bọn họ cách tự học, mà còn phải hướng dẫn bọn họ cách dạy trẻ con như thế nào, đây mới là điều quan trọng nhất."
“Ta hiểu rồi.”
"Nếu như ngài có thể dạy ra được một người có thể tiếp nối việc dạy học của mình, vậy thì ngài không cần phải tự mình đi dạy nữa." Kim Phi lại ném ra một quả bom khác: "Đến lúc đó, ngài muốn ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, phát triển, hay là muốn ra khỏi xưởng để làm hướng dẫn kỹ thuật, ta đều hoan nghênh!"
"Thật ư?" Ánh mắt Lưu Bất Quần phát sáng.
"Đương nhiên, Kim Phi ta nói được là làm được."