“Cái gì?”
Sắc mặt của Thái tử và Thượng thư bộ Lễ đều thay đổi.
Bọn họ tốn sức bao vây hoàng cung chỉ vì muốn có một đế vị danh chính ngôn thuận.
Nếu như Hoàng đế thật sự bí mật truyền chiếu thư ra ngoài, vậy thì Thái tử căn bản không thể ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế này.
“Lão già chó má, ông muốn chết hả?”
Thái tử thẹn quá hoá giận, phẫn nộ nói: “Các ngươi còn chờ gì nữa, bắt lão già này lại, tra xem chiếu thư đã đi đến đâu rồi!”
“Mau ra tay! Mau ra tay!”
Lần này Thượng thư bộ Lễ cũng không làm người hoà giải nữa, mà cùng với Thái tử thúc giục đám người áo đen ra tay.
“Muốn bắt sống trẫm, các người từ bỏ suy nghĩ đấy đi!”
Trần Cát lật tấm nệm trên long ỷ lên, lấy ra một con dao găm.
Lúc ông ta chuẩn bị tự sát, ngoài điện đột nhiên loé lên một ánh sáng trắng.
Sau đó đám người Tần Trấn, Thấm Nhi, Châu Nhi, Liêu Ấn đáp xuống mặt đất, trên tay cầm hắc đao, điên cuồng chém vào đám người mặc đồ đen bên ngoài điện.
“Bệ hạ, Tần đô thống và Cửu công chúa điện hạ phái người đến cứu giá!”
Đại thái giám giật lấy dao găm trong tay Hoàng đế.
Mới vừa nãy Trần Cát còn mang dáng vẻ thấy chết không sờn, lúc này chân mềm nhũn ngồi thụp xuống long ỷ.
“Mau lên, bắt lấy lão khốn ấy!”
Thái tử quay đầu nhìn, khi nhìn thấy đám người Tần Trấn, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
Hoàng cung đã bị hắn và đám quyền quý bao vây rồi, hắn thực sự không nghĩ ra Tần Trấn, Thấm Nhi vào từ hướng nào.
“Nhanh, cản bọn chúng lại!”
Thượng thư bộ Lễ chỉ vào cửa hét lớn.
Thái tử thúc giục người áo đen bao vây tấn công Hoàng đế.
“Bảo vệ bệ hạ!”
Phất trần trong tay Đại Thái giám bỗng dựng thẳng biến thành công cụ giết người.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn đều là thị vệ của Hoàng đế nhưng thân cận nhất với Hoàng đế, có thể coi là thị vệ sát bên người chính là Đại Thái giám này.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn còn luân phiên nghỉ ngơi, nhưng Đại Thái giám không bao giờ luân phiên.
Cho dù Hoàng đế và phi tử thân mật, Đại Thái giám cũng nghỉ ngơi ở phía bên kia tấm bình phong.
Cao thủ hoàng cung do Hoàng đế bí mật bồi dưỡng cũng do ông ta thống lĩnh.
Đại Thái giám cũng là cao thủ của cao thủ.
Chẳng qua số lượng người áo đen ban nãy quá đông, trong đó còn có cao thủ tử sĩ do đám quyền quý và Thái tử bồi dưỡng, thái giám biết bản thân không phải đối thủ của chúng, nên không ngăn Trần Cát tự sát.
Dựa vào hoàn cảnh khi ấy, tự sát là lựa chọn tốt nhất của Trần Cát.
Đại thái giám đã đưa ra quyết định, sau khi Trần Cát tự sát, ông ta sẽ ra lệnh cho cao thủ hoàng cung và binh lính quân giáp đỏ chiến đấu liều chết với đám người áo đen.
Bản thân ông ta sẽ ám sát Thái tử và Thượng thư bộ Lễ.
Nhưng Trần Cát vẫn chưa kịp tự sát thì đám người Tần Trấn đã xuất hiện.
Thái tử quay lưng về phía lối vào đại điện, không nhìn thấy nhưng Đại Thái giám đã thấy đám người Tần Trấn, Thấm Nhi nhảy từ trên cao xuống.
Sau đó Đại Thái giám còn nhìn thấy hai sợi dây thừng thõng xuống, từng nhân viên hộ tống mặc đồ đen nhanh nhẹn leo xuống bằng sợi dây thừng.
Trước điện Hoằng Đức là một khoảng đất trống, Đại Thái giám nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Tần Trấn nhảy ra từ đâu, càng không hiểu dây thừng từ đâu ra!