Mặc dù tất cả mọi người đều dự đoán rằng hiệp sĩ áo đen là một hiệp sĩ của Trung Nguyên, không phải người của Tấn vương, cũng không phải người của Kim Phi.
Nhưng hiệp sĩ áo đen dùng lựu đạn, nhỡ may bọn họ đã đoán sai thì sao?
Tấn vương với tể tướng nghi ngờ có phải sứ giả Đông Man không hiểu tính toán của bọn họ hay không, sứ giả Đông Man cũng đang lo lắng Tấn vương thật sự đi nương nhờ Kim Phi.
Đến lúc đó, cho dù bọn họ có thể phá hủy phi thuyền của Kim Phi, cũng rất khó có thể đoạt được thành Du Quan từ tay Lưu Thiết.
Vua của Đông Man cũng có lo lắng này, cho nên truyền lệnh tới, cho sứ giả có quyền hạn cao nhất.
Có nhận thức chung như thế, không bên nào đòi hỏi nhiều nữa, cuộc đàm phán tiếp theo đã diễn ra thuận lợi hơn.
Thành Vị Châu.
Dân chúng kết bè kết đội mang theo công cụ đi ra từ cửa thành Tây, chạy đến nghĩa trang bên ngoài thành.
Tù binh đã bị hành hình, nghĩa trang thiếu sức lao động, thời gian trước, dân chúng thành Vị Châu bị liên quân Tấn Man hại cũng không nhẹ, bây giờ tự phát ra khỏi thành giúp đỡ, tiến độ công trình không những chưa từng giảm tốc độ, ngược lại còn nhanh hơn trước kia.
Nghĩa trang bận rộn đến bừng bừng khí thế, nhóm Lão Ưng cũng không nhàn rỗi.
Sáng sớm, hơn mười chiếc phi thuyền lần lượt cất cánh, rời khỏi thành Vị Châu, xếp hàng bay về phía địa bàn của Tấn vương.
Bọn họ đã phát tờ rơi ở đất Tấn gần được nửa tháng, hiệu quả rất tốt.
Sau khi dân chúng địa phương biết rõ hành động của Tấn vương, cũng cực kỳ oán giận, không ít người cũng chạy đến thành Vị Châu hỏi tiêu cục Trấn Viễn khi nào tới đánh cường hào phân chia ruộng đất.
Cách lần đầu tiên phát tờ rơi, đã hơn nửa tháng, quận gần kề thành Vị Châu nhất này đã bị nhóm Lão Ưng quét qua một lượt, bây giờ mục tiêu của bọn họ là quận thành tiếp theo - quận Lưu Phương.
Muốn tới quận Lưu Phương, nhất định phải bay qua quận thành này, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất của phi thuyền để đi đường, cũng phải mất hơn một giờ.
Nếu như gặp lúc có gió thổi ngược hướng, ít nhất cũng mất ba giờ.
Lãng phí thời gian thì đã đành, còn tiêu hao một lượng lớn nhiên liệu.
Gần đây, Lão Ưng đi tìm Thiết Ngưu mấy lần, để anh ta nghĩ cách mở một chiến trường ở quận Lưu Phương, cho dù chỉ chiếm đóng một làng để làm trạm trung chuyển cho phi thuyền cũng được.
Có trạm trung chuyển, phi thuyền có thể bay được xa hơn, thậm chí có thể bao phủ cả đất Tấn.
Nhưng Thiết Ngưu chỉ dẫn theo một tiểu đoàn tới, còn muốn đồng thời canh giữ Thanh Thủy Cốc với thành Vị Châu, nhân lực vốn rất miễn cưỡng, làm gì còn có người có tay để mở chiến trường mới chứ?
Nhưng Thiết Ngưu cũng hiểu tầm quan trọng của việc thâm nhập vào đất Tần nên viết thư xin chỉ thị của Kim Phi, muốn y tiếp viện cho một ít nhân viên hộ tống tới đây.
Trước khi tiếp viện tới, nhóm Lão Ưng tiếp tục nhiệm vụ trước đó.
Nhiệm vụ tương tự như vậy đã thực hiện được hơn nửa tháng, hơn nữa Tấn vương không có năng lực làm tổn hại đến phi thuyền, cho nên trên đường đi tới quận Lưu Phương, nhân viên hộ tống trên phi thuyền đều hơi lười biếng.
Ngay cả Lão Ưng, thủ lĩnh của những người này cũng như thế.
Lúc phi thuyền đang bay đến ranh giới quận Lưu Phương, trên không trung phía xa xa xuất hiện hai điểm đen nhỏ.
Nhưng bọn Lão Ưng không hề để tâm, bởi vì trong quá trình bay trên không, gặp được chim nhỏ thì rất bình thường.
Lão Ưng giơ nỏ tay ra, bắn một mũi tên chéo về phía không trung.
Vì để tiết kiệm nhiên liệu, bọn họ đã kết giao với nhau.
Phi thuyền bay lên không trung như này giống như đàn chim, bên ngoài phi thuyền có thể ngăn trở gió, bên trong phi thuyền có thể tiết kiệm một ít nhiên liệu.
Tới ranh giới của quận Lưu Phương, bọn họ cần phải phân ra hành động.
Mũi tên mà Lão Ưng bắn ra, chính là tín hiệu chia nhau ra hành động.
Từng người trên phi thuyền đang chuẩn bị tản ra, lại nhìn thấy hai điểm đen trên không trung càng ngày càng gần.
"Ôi, hai con chim ưng này lớn quá!"