Cuối cùng lúc này Lý Kế Sơn mới cảm nhận được nồi đau xót và tủi nhục của Trần Cát năm đó.
Bấy giờ Thiết Ngưu ngang nhiên đe dọa Đảng Hạng và Lý Kế Sơn, nhưng Lý Kế Sơn lại không dám nổi giận.
Giống như lúc đó Đại Khang không có cách nào để đối phó với kỵ binh của Đảng Hạng, bây giờ Đảng Hạng cũng bất lực không kém trước chiếc phi thuyền do Kim Phi chếtạo.
Nếu có cách, Lý Kế Sơn đã khồng ngồi đây để bị một tên vò danh tiếu tốt dưới tay Kim Phi sỉ nhục.
Chân lý luôn nằm trong tầm bắn của đạn bác, ai có nắm đấm mạnh thì người đó có quyền lên tiếng.
Lý Kế Sơn im lặng hít một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, gật đầu nói: “Trầm dồng ý yêu cầu của các ngươi, ngươi cứ nói tiếp đi!”
“Rất tốt, vậy ta sẽ nói điều thứ hai!”
Thiết Ngưu giơ ngón tay thứ hai lên: “Thả toàn bộ người Trung Nguyên mà các ngươi đã bắt về lãnh thổ Đảng Hạng, đồng thời cho người hộ tống họ về Trung Nguyên, trên đường đi không được có một hành vi ngược đãi nào, cũng không được để họ đói khát, rét lạnh!”
Trong những năm qua, mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam dều sẽ bắt số lượng lớn người dân Trung Nguyên, mặc dù hầu hết mọi người da chết
trên đường đến Đảng Hạng nhưng vần còn nhiều người sống đến nơi.
Nhưng những người dân này tới Đảng Hạng, cũng sống một cuộc sống nô lệ sống không bằng chết.
Vốn dĩ Kim Phi cũng đã quên mất sự tồn tại của những người này nhưng người dân Trung Nguyên bị Đảng Hạng tàn sát ở biên giới đã nhắc nhởy.
Lần này Lão Ưng tới Đảng Hạng, Kim Phi đã cố ý dặn dò chuyện này.
Lý Kế Sơn và mấy quyền quý của Đảng Hạng cũng không có phản ứng gì lớn với yêu cầu này của Thiết Ngưu.
Đối với họ mà nói, bắt người dân Trung Nguyên cũng chỉ đế làm nô lệ thôi, địa vị của họ không có khác gì dê bò súc vật.
Hơn nữa, nhiều quyền quý Đảng Hạng đã ra quyết định, đơi lát về phải giết hết Hán nồ trong nhà.
“Trẫm đồng ý với điều kiện này!” Lý Kế Sơn gật đầu: “Không phải là bốn điều sao, vậy ngươi nói hai điều còn lại đi.”
“Đừng vội,” Thiếu Ngưu xua tay nói: “Điều thứ hai ta muốn nhắc các vị một chút, tiên sinh nhà ta nói ngài ấy đều có tai mắt ở các thành Đảng Hạng, nếu ngài ấy phát hiện sau khi trở về có ai tiếp tục giết người dân Trung Nguyên, thì sẽ cho nổ tung tổ trạch, diệt hết cả nhà!”
Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, sắc mặt các
quyền quý xung quanh dều trở nên vô cùng khó coi.
Mồi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam, người được lợi nhiều nhất chính là các thế lực quyền quý thành Vương là đất tập tụ của các quyền quý đồng thời cũng là nơi có số lượng nô lệ Trung Nguyên đông nhất.
Mỗi nhà trong số họ đều có không ít.
Quả thực có rất nhiều quyền quý đã nghĩ sẽ về giết hết toàn bộ nô lệ Trung Nguyên ở nhà, nhưng bây giờ họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Kế Sơn đã âm thầm sắp xếp tai mắt đi điều tra Kim Phi, cũng rất có khả năng Kim Phi đã bố trí tai mắt ở vương thành Đảng Hạng.
Nếu lỡ bọn họ xui xẻo bị tai mắt phát hiện đã hành hạ người dân Trung Nguyên đến chết thì xong đời.
Bọn họ không dám nghi ngờ Thiết Ngưu có dám làm như thế hay không.
Đây là một kẻ tàn nhẫn, dám cho nổ tung cung điện, thậm chí còn mắng cả hoàng đế, thì còn có chuyện gì mà hắn không làm được nữa?
Không cần thiết vì giết mấy tên nô lệ này mà phải mạo hiểm tính mạng của cả nhà.
Lúc này, rất nhiều quyền quý đã âm thầm đưa ra quyết định, khi trở về sẽ thả toàn bộ nô lệ trong nhà.
“Vậy bây giờ để ta nói điều thứ ba.”
Thiết Ngưu duỗi ngón tay thứ ba ra: “Tiên sinh
muốn Đảng Hạng mở tất cả các cửa thành, cho phép thương nhân Đại Khang tới buôn bán, tiên sinh cũng sẽ mở các trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn, thương hội Kim Xuyên, tiền trang và quán rượu, các ngươi ở bên này cũng phải ra sức phối hợp.”
“Không thể!” Lý Kế Sơn từ chối không chút do dự: “Cho dù trầm có chết, cũng sẽ không để tiêu cục Trấn Viền lập trụ sở ở Đảng Hạng!”
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn chỉ có mấy trăm người, đã khiến hắn vô cùng đau đầu, nếu cho phép bọn họ mở trụ sở ở các thành thì còn thế nào?
“Tiên sinh nhà ta muốn đánh ngươi, còn cần tiêu cục Trấn Viễn lập trụ sở sao?”
Thiết Ngưu nói: “Tiên sinh nhà chúng ta nói, ngài ấy là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài, chỉ muốn làm ăn buôn bán với Đảng Hạng các ngươi để kiếm chút tiền thôi, cũng không làm gì các ngươi.”
“Làm ăn buôn bán?” Lý Kế Sơn sửng sốt: “Buôn bán gì?”
Hắn đã từng từng xem cặn kẽ tư liệu của Kim Phi, biết Kim Phi rất thích tiền, thương hội Kim Xuyên ở Đại Khang chỉ trong thời gian ngắn mà da kiếm dược rất nhiều tiền.
“Tiên sinh nhà ta nói, trên thảo nguyên của các ngươi có rất nhiều trâu bò, nhưng lại thiếu muối ăn, dồ sắt và dược liệu, các ngươi có thể dùng trâu bò để trao đổi đồ sắt, muối và những thứ các ngươi cần”, Thiết Ngưu nói.
“Kim Phi sẽ không đổi một cân muối lấy một con bò của chúng ta chú?” Lý Kế Sơn cau mày hỏi.
“Đừng lo, tiên sinh nhà ta làm ăn buôn bán luôn công bằng!”
Thiết Ngưu nói: “Các ngươi cũng có thế giao thương với các thương nhân Đại Khang khác, chỉ cần giá của họ đưa ra cao hơn thương hội Kim Xuyên, chúng ta cũng không có ý kiến nào khác!
Hơn nữa tiên sinh còn nói, người tiêu cục Trấn Viền tới Đảng Hạng cũng chỉ là đội hộ vệ bảo vệ an toàn của thương hội, sẽ không can thiệp vào hoạt động bình thường của các thành ở Đảng Hạng.”
Thật ra, theo quan điểm của Kim Phi, Đảng Hạ, Thổ Phiên hay Đông Man đều là một phần không thể thiếu một phần của Hoa Hạ, Kim Phi cũng chưa bao giờ thực sự coi họ là kẻ thù không đội trời chung.
Trong kế hoạch của y, sau khi chỉnh đốn Đại Khang xong, y sẽ đặc biệt đến chấn chỉnh ba nước.
Nhưng y cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng bạo lực, y vần muốn thiên hướng về buôn bán và cảm hóa.
Y tin vào sức mạnh cảm hóa của vãn hóa Hán.
Nhưng trước khi kịp thực hiện kế hoạch của mình, Đảng Hạng và Thổ Phiên cứ phát động chinh chiến phía Nam và chinh chiến phía Đông, khiến Kim Phi không thể không chống trả.
Dù vậy, Kim Phi vần không từ bỏ ý định giao thương, còn đặc biệt bổ sung điều này vào bốn điều
kiện.
“Thật sao?” Lý Kế Sơn hỏi.
‘VI n là câu nói kia, tiên sinh nhà ta muốn đánh ngươi thì không cần phải phiền phức như vậy!”
Thiết Ngưu hơi mất kiên nhẫn: “Hơn nữa ta cũng không đàm phán với ngươi, càng khồng phải là thương lượng với ngươi, mà là ta đại diện tiên sinh tới thông báo cho ngươi, đây là điều kiện thứ ba nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tiếp tục với điều kiện thứ tư. Nếu ngươi khồng bằng lòng thì cứ giết ta ngay rồi chúng ta đánh tiếp.”
“Chỉ cần Kim Phi làm theo lời mà y nói, trầm có thể dồng ý!”
Lý Kế Sơn cố nén giận, rồi hỏi tiếp: “Ngươi nói đi, điều cuối cùng là gì?”
“Điều cuối cùng rất đơn giản,” Thiết Ngưu nói: “Tiên sinh nhà ta nói, ngươi theo chúng ta về Xuyên Thục.”
“Không thế!”
Các đại thần xung quanh cũng đồng thanh phản đối.
Nhưng trong đó có bao nhiêu là thật tình thì cũng không biết được.
Thật ra rất nhiều đại thần ở Đảng Hạng lại mong Lý Kế Sơn chết.
Bởi vì hắn quá mạnh mẽ, trấn áp quyền quý nhiều đến nồi họ không thể ngấng cao đầu.
Nếu Lý Kế Sơn chết nền tảng của Thái tử còn chưa Ổn định, nói khồng chừng cơ hội của họ sẽ tới.
“Muốn trẫm đi Kim Xuyên?”
Mắt Lý Kế Sơn hơi nheo lại.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Kim Phi sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng bây giờ xem ra hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng nghĩ lại, Lý Kế Sơn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu Kim Phi thật sự muốn giết hắn, lúc phi thuyền mới đến cứ cho nổ tung hoàng cung là được, sao lại làm chuyện thừa thải kêu hắn đến Kim Xuyên?
Chẳng lẽ là để sỉ nhục mình?
Trong nháy mắt, não Lý Kế Sơn đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
“Được hay không, nói một lời đi’”
Thiết Ngưu lớn giọng hỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK