“Tiếng nổ của lựu đạn đập ư?” Khánh Mộ Lam lập tức nheo mắt lại.
“Người Đảng Hạng cũng có lựu đạn sao? Đã thế còn là lựu đạn đập nữa hả?”
Cả người Khánh Mộ Lam đều nổi da gà.
Chiến tranh là cách tốt nhất để thúc đẩy kỹ thuật phát triển, kể từ khi Kim Phi làm ra quả lựu đạn đầu tiên đến bây giờ, lựu đạn đã phát triển đến thế hệ thứ ba.
Các sản phẩm thế hệ thứ nhất vẫn cần phải dùng đuốc châm kíp nổ, mãi đến khi Kim Phi tìm được mỏ đá lửa, lựu đạn mới bước vào thế hệ thứ hai.
Lựu đạn thế hệ thứ hai không chỉ chứa thuốc nổ mà còn chứ thêm đá lửa, các chất cháy chậm và chất dễ cháy, sau khi kéo dây, đá lửa sẽ đốt chất dễ cháy, sau đó chất dễ cháy sẽ đốt cháy chất cháy chậm, mấy giây sau, chất cháy chậm đốt cháy thuốc nổ, cuối cùng là nổ tung.
Lựu đạn đời thứ hai cũng là thứ được trang bị nhiều nhất trong tiêu cục Trấn Viễn, trang bị cho toàn bộ các nhân viên hộ tống.
Mà lựu đạn thế hệ thứ ba không có bước đột phá về công nghệ, chỉ là nhằm vào sự khác nhau giữa các tình hình chiến trận mà chế ra nhiều chủng loại hơn thôi, lựu đạn đập mà Khánh Mộ Lam nhắc đến là một trong những loại đó.
Lựu đạn đập là loại được phòng thí nghiệm đặc biệt chế tạo cho máy bắn đá.
Bên trong lựu đạn đập không chứa vật cháy chậm, cũng không có dây dẫn bên ngoài, chỉ có một cái chốt.
Khi sử dụng, nhân viên hộ tống chỉ cần rút chốt này ra, sau đó cho vào máy bắn đá bắn đi là được.
Sau khi rơi xuống, đá lửa sẽ đốt cháy vật chất dễ cháy làm nổ lựu đạn.
Chính vì đặc tính này mà các nhân viên hộ tống đã gọi loại lựu đạn này là lựu đạn đập.
Nói ra có vẻ đơn giản, nhưng lựu đạn đập đại diện cho công nghệ lựu đạn cao cấp nhất của tiêu cục Trấn Viễn.
Khánh Mộ Lam biết rõ, nếu người Đảng Hạng có lựu đạn, và còn làm ra được lựu đạn đập có ý nghĩa ra sao.
Khi nghĩ đến hậu quả này, Khánh Mộ Lam cảm thấy mồ hôi lạnh chợt ứa ra.
Cô ấy ôm tia hy vọng cuối cùng, nhìn chằm chằm Trần Phượng Chí hỏi: “Liệu người của ngươi có nghe nhầm không?”
“Tiểu thư, ta cũng muốn bọn ta nghe nhầm, nhưng Mèo Rừng và Chuột Nhắt cũng đã nói như thế, chắc chắn không thể nào sai được.” Trần Phượng Chí trả lời.
Chỉ có biệt danh, không gọi bằng tên riêng.
Mèo Rừng và Chuột Nhắt là hai thuộc hạ của Trần Phượng Chí, hai người họ có một điểm chung đó là nghe rất rõ nhìn rất xa, rất nhạy cảm với tất cả các loại âm thanh, có thể phân biệt được tiếng kêu của các loài động vật khác nhau trên núi.
Trong quá trình gấp rút lên đường hành quân, hai người còn mang theo bên mình một cái trống lẫy to bằng bàn tay, mỗi khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi hoặc gặp phải những tình huống bất ngờ không nắm chắc, hai người họ rẽ nằm rạp xuống đất, áp trống lẫy ở dưới tai để nghe.
Nếu có một đám đông đang đi đến, họ thường đều sẽ nghe được.
Vào khoảng thời gian canh giữ thành Diệp Quan, tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đều tùy ý sử dụng lựu đạn, tiếng nổ của lựu đạn sát thương bình thường và lựu đạn đập khác nhau rất nhiều, họ có thể dễ dàng phân biệt được.
“Tiểu thư, ta thấy cô không cần phải quá lo lắng, lựu đạn không dễ chế tạo thế đâu.”
A Mai vẫn luôn im lặng đứng phía sau từ nãy đến giờ, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Khánh Mộ Lam thì cất tiếng nói: “Ta cảm thấy có lẽ người Đảng Hạng đã cướp một ít lựu đạn từ những nơi khác, nên sẽ không có nhiều.’
Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí nghe thấy thế cũng ngạc nhiên một chốc, sau đó, nét mặt cũng thả lỏng hơn.
Đúng vậy, trước đây tiêu cục Trấn Viễn đã thành lập khá nhiều trạm ở Đảng Hạng, mỗi trạm đều có một ít lựu đạn dự trữ.
Sau đó, Hoàng đế Đảng Hạng ra lệnh công kích các trạm của tiêu cục, việc họ lấy được một ít lựu đạn cũng không có gì lạ.
Chỉ là không biết họ đã lấy được bao nhiêu.
Nhưng cho dù họ có lấy được bao nhiêu đi nữa thì nó cũng sẽ bị xài hết thôi, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí chấp nhận kết quả này thay vì việc đã làm chủ được công nghệ lựu đạn.
“Chắc chắn là như vậy!”