"Tiên sinh cũng nói rồi, trước khác nay khác!"
Thiết Ngưu nói: "Thổ phỉ đều mềm nắn rắn buông, nếu cứ bắt được mà không giết như trước đây thì bọn chúng sẽ không biết sợ! Bây giờ phần lớn huynh đệ trong đội hộ tống đã bị tiên sinh đưa đi phân nửa, nhân lực chúng ta không đủ, không thể cứ giống như trước đây được."
"Nhưng mà..." Đại đội trưởng vẫn còn chút do dự.
"Cứ làm như ta nói, nếu tiên sinh trở lại trách phạt thì một mình ta gánh chịu!"
Thiết Ngưu nói đầy sát khí: "Không phải bọn chúng lên đây từ sông sao? Vậy cứ treo cổ bọn chúng ở bờ sông, cho các thương nhân đi qua nhìn thấy để chúng tạm thời đừng tới Kim Xuyên gây rối!”
"Rõ!"
Đại đội trưởng đã thấy tâm quyết của Thiết Ngưu nên cũng không khuyên can nữa, mà chắp tay xoay người rời đi.
Trưa hôm đó, dọc sông Gia Lăng có thêm một hàng cột.
Cứ cách hai thước, là buộc một sợi dây thừng.
Khi bọn thổ phỉ bị đưa xuống sông, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết đang đến gần.
"Không phải tiêu cục Trấn Viễn không giết tù nhân sao?"
"Ta muốn gặp Kim tiên sinh của các ngươi!"
"Đại gia, ta biết sai rồi, tha cho ta đi!"
"Các huynh đệ, xin tha cũng vô ích thôi, chúng ta cùng nhau liều mạng đi!"
"Biết vậy chúng ta đã không ném đao mà liều mạng với bọn chúng luôn rồi!"
...
Bọn thổ phỉ biết nhân viên hộ tống sắp treo cổ mình thì có người xin tha, có người hối hận vì lẽ ra không nên đầu hàng, cũng có một số đang cố gắng dùng đầu công kích nhân viên hộ tống ở bên cạnh.
Thậm chí còn có một số tên thổ phỉ nhảy thẳng xuống sông.
Nhưng tất cả đều nhanh chóng bị đàn áp, sau đó từng người một bị treo lên cột.
Vào buổi chiều, các thương nhân đi ngang qua sông Gia Lăng, đã nhìn thấy một hàng cột ở phía nam của bến tàu đỉnh Song Đà.
Cứ cách hai mét là có một thi thể treo trên cột, đung đưa trong gió lạnh.
"Trời ạ, sao lại có nhiều thi thể như vậy? Nhìn cũng không thấy được đuôi, ít nhất phải có mấy trăm thi thể nhỉ!"
"Nghe nói hôm qua có thổ phỉ công kích đỉnh Song Đà, mấy thi thể này là của đám thổ phỉ kia sao?"
"Chắc không phải đâu, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh mà."
"Trước đây không giết, không có nghĩa là bây giờ sẽ không giết. Kim Phi không ở Kim Xuyên, chắc là đổi người lên nắm quyền rồi."
"Bọn thổ phỉ này đều đáng chết, thà giết hết còn hơn!"
"Kim tiên sinh mềm lòng quá, nếu làm ngay từ sớm, thì có tên thổ phỉ nào dám đến gây rối khi y vắng mặt chứ?"
…
Các thương nhân hận nhất là bọn thổ phỉ, họ đều vô cùng phấn khích khi nhìn thấy những thi thể bên bờ sông.
Tin tức bọn thổ phỉ bao vây đỉnh Song Đà đều bị treo cổ hết, cũng nhanh chóng lan truyền trong giới thương nhân.
Trong một ngôi làng nhỏ miền núi cách bờ đông sông Gia Lăng hơn mười mấy dặm, có một sân nhỏ kề núi cạnh sông.
Trần sư gia với mấy người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng, cái miệng nhỏ nhấp trà xanh, chuyện trò vui vẻ.
Khi Trần sư gia mê hoặc bọn thổ phỉ, ông ta vẫn lấy tên giả là Lưu tiên sinh giống như ở Giang Nam.
Mấy người đàn ông trung niên còn lại được các gia tộc quyền quý phái đến để hỗ trợ ông ta làm việc.
Lúc mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì một người đàn ông ăn mặc như thợ săn vội vàng chạy tới: "Lưu tiên sinh, không ổn rồi, mấy nhóm thổ phỉ ở núi Hắc Thạch và núi Đại Khanh đã bị tiêu cục Trấn Viễn bắt treo cổ rồi!"
"Cái gì, treo cổ hả?"