Nhưng cô lại ngồi ở tận bên trong, bị Kim Phi chặn lại, muốn chạy cũng không chạy được, không thể làm gì khác ngoài việc nằm nhoài lên bàn như đà điểu.
Con ngươi Đường Tiểu Bắc di chuyển liên tục, nhìn Kim Phi một tí, lại nhìn Cửu công chúa một tí.
Mặc dù không phát hiện ra điểm dị thường nào, nhưng theo trực giác cô ấy cảm thấy Kim Phi với Cửu công chúa nhất định có chuyện gì đó.
Nhưng Đường Tiểu Bắc lại không đoán ra được, chuyện giữa hai người lớn đến mức nào.
Nói trắng ra là không biết hai người tiến triển đến bước nào rồi.
Quan Hạ Nhi đơn thuần chất phác, không ý thức được hàm ý trong lời nói vừa rồi của Kim Phi nhưng Đường Tiểu Bắc lại nghe hiểu rõ.
Giọng điệu vừa rồi của Kim Phi chính là thể hiện thị uy, ủng hộ Quan Hạ Nhi, cảnh cáo Cửu công chúa rằng Quan Hạ Nhi mới là thê tử kết tóc của y.
Cửu công chúa cho dù có là công chúa cũng đừng nghĩ đến việc khiêu chiến địa vị của Quan Hạ Nhi, muốn vào nhà này thì phải tuân theo quy củ của nhà này.
Việc này làm cho Đường Tiểu Bắc vô cùng cảm động.
Kim Phi làm như vậy không chỉ bảo vệ Quan Hạ Nhi, mà còn tương đương với việc bảo vệ cô ấy.
Sau khi xác nhận điểm này, trong mắt Đường Tiểu Bắc không nhịn được mà dấy lên ngọn lửa tò mò.
Ai da, đây chính là Cửu công chúa mạnh mẽ đấy, bị Kim Phi giáo huấn như giáo huấn tiểu thiếp một hồi, nhất định phải điên tiết rồi chứ?
Đường Tiểu Bắc ước rằng có người mang cho cô ấy một bình trà ngon và một đĩa điểm tâm, để vừa ăn điểm tâm vừa xem kịch.
Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là Cửu công chúa vậy mà không nổi giận, còn hiếm khi lộ ra tư thái của cô gái nhỏ, ngây thơ liếc Kim Phi, nũng nịu vứt cây đũa đi: “Là bổn cung đến sớm được chưa!”
Kim Phi phớt lờ ánh mắt muốn giết người của Thấm Nhi, khẽ gật đầu: “Biết lỗi là được rồi, ăn cơm đi!”
Rắc!
Thấm Nhi siết chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng kêu.
Bắc Thiên Tầm vẫn ngồi một bên ăn cháo nãy giờ thấy vậy bèn kéo ghế vào ngồi bên cạnh Kim Phi.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Thấm Nhi thấy vậy thì càng giận hơn, đảo mắt một vòng, lấy chân đá bay Đại Lưu đang ngồi hóng hớt ra ngoài.
Mông Đại Lưu đáp đất, trên đầu đầy dấu hỏi chấm, trượt dài trên đất mấy thước mới dừng lại.
Mình đang ăn dưa nhiệt tình mà sao giờ lại bay ra cửa rồi?
Ai có thể giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra không?
“Cô đạp ta làm gì?”
Đại Lưu căm hận hỏi.
“Muốn so tài với ngươi tí, không được sao?”
Thấm Nhi liếc anh ta một cái: “Xem ra, ngươi vẫn không phục, hay là đấu lại lần nữa?”
“Bà cô ơi, ta phục rồi! Ta nhận thua! Ta không xứng đấu với cô!”
Đại Lưu bỗng nhượng bộ, chắp tay nhận thua.
Hôm qua anh ta ngăn cản Thấm Nhi trong rừng cây, trong lòng cô ấy hẳn đã nén giận lâu rồi, nếu để cô ấy có lý do ra tay thì không phải là anh ta tự chui đầu vào chỗ chết à?
Thấm Nhi hừ một tiếng, bây giờ mới quay đầu lại.
“Trời ơi, cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây!”
Đại Lưu vỗ xuống đất than thở.
Trước đó anh ta bị Bắc Thiên Tầm đạp cho một phát, bây giờ lại bị Thấm Nhi đạp một phát nữa.
Anh ta sắp thành bao cát chịu đòn thay cho Kim Phi rồi.
Phì!
Cận vệ canh cửa bị Đại Lưu chọc cho cười.
Thấy Đại Lưu trừng mắt nhìn mình, cận vệ bèn nhanh chóng tém lại.