Hiện tại chi phí nhân công ở Đại Khang vẫn còn khá thấp, do đó Kim Phi dự định sẽ miễn học phí cho giai đoạn giáo dục bắt buộc, đồng thời giáo viên sẽ nhận lương trực tiếp từ triều định.
Việc còn lại là nơi học và thầy dạy.
Nơi dạy học rất dễ giải quyết, khi đánh cường hào phân chia ruộng đất, đã tịch thu rất nhiều nhà cũ của các bọn địa chủ quyền quý, sửa chữa lại một chút là đã có thể làm mấy phòng học, còn có thể làm mấy nhà tập thể cho giáo viên.
Đối với Kim Phi, việc khó nhất chính là tìm giáo viên.
Cho dù Phương Linh Quân có tới đây, trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể đào tạo đầy đủ giáo viên.
Nhưng vì giáo dục bắt buộc có liên quan đến tương lai của Đại Khang, cho dù khó đến đâu Kim Phi cũng phải làm tiếp.
Cửu công chúa thấy Kim Phi đã nghĩ xong, cô ấy lại hỏi thêm vài vấn đề chi tiết và đưa ra một ít đề xuất hợp lý.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy chiếc phi thuyền lần lượt bay lên trời, bay về các nơi khác nhau ở Xuyên Thục.
Phong Nguyệt Phường ở Quảng Nguyên.
Hai binh phủ cầm theo cáo thị dán lên bức tường thông báo ở bên cạnh lối vào phường.
Bây giờ vẫn đang giữa buổi sáng, việc kinh doanh ở thanh lâu không tốt lắm, rất nhiều cô nương đang đi dạo trên đường.
Nhìn thấy có thông báo mới, mọi người xúm lại xem.
“Tỷ tỷ, tỷ biết chữ nên hãy đọc cho ta biết Kim tiên sinh vừa đưa ra thông báo gì đi!”
Một cô nương thắt bím tóc đang kéo cô nương bên cạnh hỏi.
Nếu Kim Phi đang ở chỗ này, có lẽ y đã nhận ra người bên cạnh cô nương ấy chính là Lục Liễu cô nương lúc đầu ở Giáo Phường Ti.
“Kim tiên sinh muốn xây dựng một chuỗi trường học để tất cả trẻ em ở Đại Khang đều có thể học tập, hiện tại đang chiêu mộ giáo viên dạy học.” Lục Liễu nói nhỏ.
“Chiêu mộ giáo viên?” Cô nương thắt bím tóc cười tươi nói: “Tỷ tỷ mau chóng đi ghi danh đi.”
“Ta... có được không vậy?” Gương mặt Lục Liễu tràn đầy mong đợi, nhưng lại do dự.
Sau khi Cửu công chúa thành lập Đại Khang mới đã tiếp tục thi hành việc phóng thích nô lệ.
Suy nghĩ đến việc các cô nương ở thanh lâu không có quá nhiều kỹ năng sinh tồn, Kim Phi không cứng nhắc cấm thanh lâu, nhưng đã hủy bỏ toàn bộ giấy bán thân, phát cho tất cả cô nương trong thanh lâu một tấm thẻ ngà mới.
Kể từ ngày lệnh giải phóng nô lệ được ban hành, tất cả người làm và các cô nương trong thanh lâu đều đã trở lại làm người tự do.
Các cô có thể ở lại thanh lâu làm việc trước đây, cũng có thể lựa chọn rời đi.
Có khá nhiều cô nương trong thanh lâu không thể sống được trong ngôi nhà trước kia của mình, đã phải tìm đến thanh lâu tìm đường sống.
Hiện tại Kim Phi tạo ra nhiều công việc cứu giúp người dân trên diện rộng ở Xuyên Thục, cuộc sống người dân ở Xuyên Thục đã tốt hơn rất nhiều, rất nhiều cô nương đã được người nhà đón về.
Tất nhiên, cũng có khá nhiều cô nương chọn ở lại.
Trước kia, các cô nương được xem là tài sản của thanh lâu, dù tiếp khách cũng không có tiền ông hay tiền hoa hồng, ngay cả tiền bo của khách cũng phải nộp hết lên cho tú bà theo quy định.
Nhưng kể từ khi lệnh giải phóng nô lệ được ban hành, các cô nương đã có thể giữ lại một nửa số tiền kiếm được, các cô ấy còn được giữ lại toàn bộ tiền bo khách cho thêm.
Có rất nhiều cô nương vì muốn kiếm số tiền này nên đã ở lại.
Cũng có một vài cô nương vì trong nhà không còn ai, hoặc người thân không muốn nhận lại các cô, do đó không thể không ở lại được.
Sau khi nhà Lục Liễu bị bắt, cha mẹ anh em đều đã bị đưa đi đày xuống phía Tây Nam cằn cỗi và mất liên lạc từ lâu.
Cô ta cũng không có các kỹ năng sinh tồn nào, chỉ có thể tạm thời ở lại thanh lâu.
Nhưng đã từ rất lâu rồi cô ta đã không còn tiếp khách nữa, thay vào đó cô ta sẽ dựa vào việc đánh đàn và nhảy múa để kiếm tiền.
Mặc dù số tiền kiếm được không bằng lúc tiếp khách, nhưng Lục Liễu vẫn rất hài lòng.
Cuộc sống hiện tại đã tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.