Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không, có chuyện gì cũng gửi tới Đại Lý Tự để xét xử, thì cho dù người của Đại Lý Tự có mệt chết cũng làm không xong.

Cho nên, mặc dù tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhìn vào hồ sơ, thì việc này không hề có liên quan trực tiếp gì đến Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.

“Kim Phi ngươi đừng giả ngu, cũng đừng coi bệ hạ và các vị có mặt ở đây là kẻ ngu!”

Đại thần đó cười khẩy nói: “Người ở đây có ai không biết Cửu công chúa tự ý mở hình đường, giết đám người Từ Đức Lượng chứ?”

“Đều nói triều đình ai nấy miệng lưỡi xảo quyệt. Hôm nay ta cũng xem như được mở mang tầm mắt rồi. Nói lý không được thì nói luật pháp, luật pháp cũng không nói lại thì giả vờ nói quy tắc ngầm!”

Kim Phi nghe vậy, cười khinh bỉ: “Nếu ngươi đã giả vờ, vậy ta cũng chơi tới cùng với ngươi! Đám người Từ Đức Lượng là do ông đây chém đấy, ngươi làm gì được ta nào?”

Dứt lời y xoay người nhìn một lượt văn võ bá quan, cao giọng nói: “Còn nữa, các ngươi về sau, đều dỏng tai lên nghe cho ông đây, con sâu mọt nhân lúc thiên tai, quốc gia gặp khó khăn mà tìm cách trục lợi như Từ Đức Lượng, ông đây phát hiện một người chém một người, phát hiện hai người, chém cả đôi!

Các ngươi nếu có ai không phục, cứ việc thử, xem ông đây có dám chém đầu các ngươi không!”

“Bệ hạ, người nghe đi, kẻ này ăn nói thô bỉ như vậy! Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa!”

Đại thần kia đứng ra bị Kim Phi chỉ vào mũi mà mắng một trận đó, tức đến mức toàn thân run lên, huỵch một tiếng quỳ xuống đất, kêu lên với Trần Cát: “Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này, nếu không triều cương còn đâu?”

“Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này!”

Mấy tên đại thần đã bàn bạc với nhau từ trước khác cũng lần lượt đứng ra khỏi hàng, gây áp lực cho Trần Cát.

Khánh Quốc công và các đại thần phái chủ chiến thấy tình thế không ổn, vừa chuẩn bị ra khỏi hàng nói đỡ cho Kim Phi, lại nghe thấy Kim Phi lần nữa cất lời: “Bệ hạ, ta cho người một ý kiến nhỏ được không?”

“Ý kiến gì?”

Trần Cát tò mò hỏi.

“Chúng ta đều đang bận, cứ để Đại Lý Tự Khanh lên đi, nếu không dây dưa đến buổi chiều với họ cũng không có tác dụng, chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.

Kim Phi thật sự không có hứng thú với tranh đấu trong triều đình, cho đến bây giờ, ngoài Khánh Quốc công và hai Thừa tướng thì y không quen bất kỳ quan viên triều đường nào khác.

Ngay cả ông lão tranh cãi với y lúc này là ai, y cũng không biết.

Cũng không có tâm trạng so đo tính toán với họ.

Mấy năm nay vì Trần Cát mềm yếu, sức ảnh hưởng của hoàng thất Đại Khang ngày càng thấp, đám quyền quý cũng ngày càng kiêu căng.

Chẳng hề kiêng dè mà hối lộ tham ô, bá chiếm quấy rối thiếu nữ, tàn sát dân lành.

Trước đây từng có không ít người nhà của đám quyền quý từng đánh chết người ở ngoài phố, rất nhiều người nhìn thấy.

Sau đó thậm chí trong giới công tử quyền quý ở kinh thành từng dấy lên tranh cãi, để chứng minh quyền thế của nhà mình họ đã tìm bừa một người rồi đánh chết ngay trên phố lớn kinh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK