“Vâng, vậy không làm phiền đại soái nữa!”
Tạ Lăng Phong cúi người hành lễ, sau đó rời khỏi thư phòng.
Đến khi Tạ Lăng Phong rời đi, đội trưởng đội cận vệ cau mày hỏi: “Đại soái, trả kho lương thực cho bọn họ thật sao?”
“Làm người phải trung thực, nếu đã đồng ý rồi, chỉ cần hắn đưa bạc đến thì trả cho hắn!” Trương Lương gật đầu.
“Nhưng tiên sinh nói số lương thực này rất quan trọng, sao chúng ta có thể trả lại cho nhà họ Tạ chứ?” Đội trưởng đội cận vệ sốt ruột.
“Ta chỉ nói trả kho lương thực lại cho nhà họ Tạ, ai nói trả lương thực cho bọn họ vậy?” Trương Lương hỏi ngược lại.
“Trả kho lương thực, không trả lương thực ư?”
Đội trưởng đội cận vệ ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Đại soái, huynh thật cao tay!”
“Chỉ là trò chơi chữ đơn giản nhất mà thôi, cao tay gì mà cao tay?”
Trương Lương nhìn cái rương trên mặt đất: “Tìm người đến đếm vàng bạc trong rương, dán giấy niêm phong rồi đưa đến nhà kho đi, khi Trấn Viễn số 2 về thì kéo về cùng!”
Kim Phi vẫn luôn thực hiện chính sách trả lương cao để chống tham ô với nhân viên hộ tống, phúc lợi và tiền lương của nhân viên hộ tống đều rất cao, nhưng cũng yêu cầu rất cao về tác phong và sự trong sạch của nhân viên hộ tống.
Một khi phát hiện có nhân viên hộ tống nào tham ô thì sẽ không nương tay.
Năm ngoái đội giám sát đã phát hiện một tiểu đoàn trưởng đã lợi dụng chức vụ để tham ô bảy trăm lượng bạc trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, đã bị Quân Pháp Đường kết án tử hình.
Hai đại đội trưởng thông đồng làm bậy với tiểu đoàn trưởng cũng bị kết án cải tạo lao động suốt đời, e rằng cả đời này cũng không ra ngoài được.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó nhân viên hộ tống canh cửa nhìn thấy thỏi vàng thì đều vội tránh giống như nhìn thấy bọ cạp độc.
Tiền lương của họ đã đủ để nuôi người thân, địa vị của người lính bây giờ cũng rất cao, triển vọng phát triển cũng rất tốt, ngay cả khi người nhà bị bệnh, con cái đi học, cũng đều có tiêu cục phụ trách.
Dưới sự giáo dục của chính trị viên, các nhân viên hộ tống đều rất quý trọng tiền đồ của mình.
Trương Lương hiện nay đang ở chức vị cao, vì vậy càng chú trọng đến danh tiếng của mình so với những nhân viên hộ tống bình thường.
Từ khi mới bắt đầu, anh ta đã không có ý định đụng vào số vàng bạc này, đồng ý nhận là vì Tạ Lăng Phong đã đưa tiền đến trước cửa, anh ta không muốn lãng phí.
Vừa hay gần đây Xuyên Thục lại thiếu tiền, kiếm được chút nào thì hay chút đó.
Vừa rồi đồng ý với Tạ Lăng Phong sẽ giúp tiêu diệt thổ phỉ cũng là vì chuyện này.
Thực ra Trương Lương còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để tiêu diệt thổ phỉ, hay là cứ đi thẳng luôn.
Bây giờ thì tốt rồi, cũng không cần phải nghĩ nên mượn cớ gì nữa, Tạ Lăng Phong đã giúp anh ta nghĩ rồi, hơn nữa còn có tiền, kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương Lương cũng tốt hơn nhiều, cầm quyển sổ nhỏ lên.
Đội trưởng đội cận vệ dẫn một đội nhân viên hộ tống đến, nhấc mấy cái rương đi, sau đó xin chỉ thị: “Đại soái, nên giải quyết những ca nữ đó thì như thế nào?”
“Không phải cứ thả đi là được sao?” Trương Lương thậm chí còn không ngẩng đầu.
Đây cũng là thủ tục tiêu chuẩn để nhân viên hộ tống chiếm một địa điểm mới và đối phó với người hầu và những cô gái thanh lâu.
“Vừa rồi ta đã nói với các cô ấy rồi, nhưng họ không muốn đi.”
Đội trưởng đội cận vệ bất lực nói: “Bọn họ đều nói không có người thân, cũng không có nơi nào có thể đi, đi rồi cũng bị Tạ Lăng Phong bắt về.”
“Vậy các cô ấy muốn làm thế nào?” Trương Lương hỏi.
“Bọn họ nói muốn về Xuyên Thục cùng chúng ta, tham gia đoàn ca múa.”
“Sao các cô ấy biết đoàn ca múa?” Trương Lương cau mày nói.
Dù quận Trường Lĩnh cách Xuyên Thục không xa, nhưng ở giao thông ở thời đại phong kiến lạc hậu, đoàn ca múa lại chưa từng đến đây, theo lý thì chắc hẳn ca nữ không biết sự tồn tại của đoàn ca múa Xuyên Thục.
“Các cô ấy nói nghe thương gia nói.”
Thương gia là khách quen của thanh lâu, qua miêu tả của họ, các cô gái thanh lâu ở khắp nơi đều muốn đến Xuyên Thục, họ mong đợi tiêu cục Trấn Viễn nhanh đánh sang đây còn hơn những người dân, giải cứu họ thoát ra khỏi hố lửa.
“Vậy sắp xếp các cô ấy đến bên cạnh nhà ở tập thể của binh lính nữa trước đi, lúc về đưa các cô ấy về theo.”
Trương Lương nói: “Đúng rồi, sắp xếp mấy người để mắt đến họ, cẩn thận trong đó có gián điệp của nhà họ Tạ lẻn vào, cũng phải đánh dấu trên thẻ ngà của bọn họ.”
Khi thế lực của Xuyên Thục không ngừng lớn mạnh, những chế độ quản lý cũng hoàn thiện theo đó.
Những ca nữ này là người nhà họ Tạ đưa đến, là đối tượng cần phải quan sát, sẽ đánh dấu trên thẻ ngà của họ, tạm thời sẽ không để bọn họ tiếp xúc với những vị trí quan trọng.
“Vâng.” Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Trương Lương rồi nhỏ giọng nói: “Trương ca, ta để lại cho huynh hai cô gái được không? Ta đã nghe ngóng, những cô gái này không phải là những cô gái thanh lâu bình thường, đều là những cô gái mới lớn.”
“Cút cút cút, ông đây là loại người ức hiếp con gái sao”? Trương Lương tức giận đạp đội trưởng đội cận vệ.
Đội trưởng đội cận vệ cũng không giận, cười hì hì nói: “Trương ca, huynh lấy họ về làm tiểu thiếp, như vậy không phải là không ức hiếp các cô ấy rồi sao?”
“Các cô ấy đã bảo ngươi nói như vậy sao?” Trương Lương để cuốn sổ xuống, cau mày hỏi.
Nếu là như vậy thì nên điều tra nhưng ca nữ này một chút.
Dù sao thì địa vị của Trương Lương ở Xuyên Thục cũng không tầm thường, làm tiểu thiếp của anh ta, có thể sẽ tiếp xúc với rất nhiều tin tức quan trọng.
“Không phải, các cô ấy chỉ nói muốn đến Xuyên Thục.” Đội trưởng đội cận vệ cười nói: “Không phải ta thấy đại soái về nhà đều không kịp đoàn tụ với tẩu tẩu, sợ đại soái phải ngủ một mình?”
“Ngươi vẫn nên lo cho ngươi đi, không cần quan tâm đến ông đây!”
Nói đến đây, Trương Lương nhắc nhở: “Tạm thời dừng để người khác tiếp xúc với những ca nữ này!”
Những cô gái này muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn gương mặt có gương mặt, da mịn màng, đẹp hơn nhiều so với những cô gái trong thôn.
Nhưng nhân viên hộ tống đến Giang Nam cùng anh ta đã chinh chiến mấy tháng rồi, sau một số tướng lĩnh cấp cao trở về Kim Xuyên, đã về làng đoàn tụ với người nhà, nhưng binh lính bình thường và tướng lĩnh cơ sở, sau khi xuống bến tàu Kim Xuyên đã bị kéo đến doanh trại, sau đó lại bị kéo thẳng đến Giang Nam, chưa kịp về nhà.
Nhân viên hộ tống đang cường tráng khỏe mạnh, Trương Lương rất sợ có người không cầm được lòng, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Ta hiểu rồi.” Đội trưởng đội cận về cũng ý thức được điều này, ngừng trêu đùa.
“Còn nữa, để người đi điều tra quán trà Tạ Lăng Phong vừa nói, nói không chừng bên trong có thứ đáng tiền.” Trương Lương lại nhắc nhở.
Phán đoán theo giọng điệu của Tạ Lăng Phong vừa rồi, có lẽ hắn rất chú trọng đến quán trà này.
“Không phải thứ đáng tiền nhất trong quán trà là trà nữ sao, còn có thể có gì nữa?” Đội trưởng đội cận vệ bĩu môi.
“Ngoài trà nữ, lẽ nào còn có bạc và đồ cổ sao?”
“Đại soái, sao huynh lại luôn nghĩ đến tiền như vậy?”
“Bây giờ triều đình khắp nơi đều dùng tiền, tiêu tiền cũng như nước, không thể chỉ dựa vào tiên sinh kiếm tiền đúng không? Không có tiền, tiên sinh trả lương cho ngươi bằng gì?” Trương Lương mắng.
Lần này trở về, anh ta đã tán gẫu với Kim Phi một lúc, biết hoàn cảnh khó khăn của Xuyên Thục bây giờ.
“Vâng, đại soái nói đúng!” Đội trường đội cận vệ đồng ý rồi rời khỏi thư phòng.
Rất nhanh, các ca nữ đã được sắp xếp đến một tiểu viện riêng, do binh lính nữ canh gác, không cho bất cứ binh lính nam nào đến gần, cũng không cho ca nữ đi ra ngoài.
Một bên khác, sau khi Tạ Lăng Phong rời khỏi trang viên, đã về nhà họ Tạ với tốc độ nhanh nhất.