Kim Phi đoán được có thể Trịnh Trì Viễn sẽ nhắc tới Nhuận Nương, cũng đoán được Nhuận Nương sẽ có phần không thích ứng kịp.
Nhưng y không ngờ tới phản ứng của Nhuận Nương lại lớn như vậy.
Mắt thấy Nhuận Nương sắp té xỉu, Kim Phi nhanh tay chuẩn bị tới đỡ cô ấy.
Nhưng Đường Tiểu Bắc đã nhanh hơn y một bước, cô ấy vừa đưa tay là nắm được Nhuận Nương.
Nhân cơ hội này, Đường Tiểu Bắc lén nhéo vào eo Nhuận Nương một cái.
Đây không phải là Đường Tiểu Bắc thừa nước đục thả câu bắt nạt Nhuận Nương, mà chỉ là muốn giúp Nhuận Nương mau mau bình tĩnh lại.
Nhuận Nương thấy đau, đầu óc quả nhiên tỉnh táo hơn một ít, dựa vào Đường Tiểu Bắc, nặn ra một nụ cười nhìn xuống dưới.
“Òa, vị phu nhân này cũng xinh đẹp như thế kia sao?”
“Không chỉ xinh đẹp, lại còn khéo léo như vậy, vợ ta cả đời nấu cháo cá cho ta ăn, nhưng đây là lần đầu tiên ta được ăn bát cháo cá ngon như vậy!”
“Trình tướng quân vừa nói cháo cá hôm nay là do vị phu nhân này làm phải không? Vậy không phải hôm nay chúng ta được ăn cháo do phu nhân của quốc sư nấu cho ư?”
“Quốc sư đại nhân thật là có phúc! Hai vị phu nhân người nào cũng xinh đẹp hiền hậu!”
“Ngươi không biết đúng không? Thật ra quốc sư đại nhân còn có một vị phu nhân nữa, đó chính là đương kim bệ hạ của chúng ta đó!”
“Cái gì, bệ hạ cũng là phu nhân của quốc sư đại nhân? Sao có thể chứ?”
“Vừa nhìn là biết, ngươi không nghe đọc nhật báo Kim Xuyên kỹ đúng không, nhật báo Kim Xuyên chẳng nhắc qua mấy lần rồi còn gì!”
“Ngươi cho là ai cũng rảnh rỗi như ngươi à, buổi sáng ta còn phải ra khơi, đến lúc ta về, dưới bục cũng đầy ắp người rồi, ta chỉ có nghe rõ được một hai câu thôi!”
“Chậc quốc sư đại nhân đáng sợ quá, đương kim bệ hạ của chúng ta còn là nữ đế đầu tiên trong lịch sử đấy!”
…
Người dân ở dưới bục thi nhau thảo luận chuyện liên quan đến Nhuận Nương và Kim Phi, trên bục, Kim Phi lại gần đỡ Nhuận Nương, nhỏ giọng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
“Ta không sao!” Nhuận Nương khẽ lắc đầu.
Đến tận lúc này, mặt của Nhuận Nương vẫn cứ đỏ như gấc.
“Nhuận Nương phu nhân, xin lỗi, ta không biết là người khó chịu!”
Trình Trì Viễn thấy dáng vẻ này của cô ấy, vội vàng xin lỗi Nhuận Nương.
“Trịnh tướng quân cũng là có ý tốt, là ta không tiến bộ, quá quê mùa.”
Nhuận Nương vội xua tay nói.
Hồng Đào Bình đứng bên cạnh, lòng lại càng khâm phục Trịnh Trì Viễn hơn một bậc.
Từ biểu cảm trên mặt Kim Phi, Nhuận Nương và những người khác có thể đoán được, bọn họ không tức giận.
Điều này nói rõ lần này Trịnh Trì Viễn lại nịnh đúng chỗ rồi.
Trịnh Trì Viễn chỉ nói có mấy câu mà thôi, không chỉ nịnh bợ Kim Phi, mà còn nịnh đến cả Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương.
Hơn nữa lúc Trịnh Trì Viễn hô hào, biểu cảm trên mặt và động tác của anh ta vô cùng tự nhiên, cực kỳ thành công trong việc dẫn dắt người dân.
Năng lực này của anh ta, khiến cho Hồng Đào Bình tự xấu hổ không thôi!
Nhưng mà, Trịnh Trì Viễn vẫn chưa kết thúc chiêu trò của anh ta.
Đến khi ngư dân bình tĩnh lại,Trịnh Trì Viễn lại thổi kèn hô to: “Nếu mọi người cảm thấy cháo cá hôm nay ngon, vậy sau này mọi người có muốn ăn tiếp món cháo cá này không?”
“Có!”
Người dân dưới bục không chút do dự đáp.
Đùa à, cháo cá ngon như vậy, có kẻ ngu mới không muốn được ăn tiếp.
“Vậy mọi người có biết cháo cá hôm nay, được làm từ gì không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Gạo!”
“Thịt cá!”
Ngư dân thi nhau trả lời.
“Vậy mọi người có biết loại rau màu đen kia là gì không?”
Trịnh Trì Viễn tiếp tục hỏi.
“Không biết!”
Người dân dưới bục thi nhau lắc đầu, sau đó ai nấy cũng tò mò nhìn Trịnh Trì Viễn.
Thật ra bọn họ cũng rất hiếu kỳ.
Bởi vì món kia ăn rất ngon, không ít ngư dân còn cảm thấy chưa thỏa, cũng rất muốn biết đó là cái gì.
Trịnh Trì Viễn không quan tâm đến khẩu vị của người dân nữa, anh ta tuyên bố: “Loại rau kia thật ra chính là loại cỏ quấn chân mà bình thường chúng ta rất ghét, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã ban cho nó một cái tên mới là rong biển…..”
Trịnh Trì Viễn còn chưa nói hết, dưới bục lại vỡ òa.
“Gì cơ, cái thứ đen thùi lùi vừa nãy là cái loại cỏ quấn chân đấy á?”
“Quốc sư đại nhân đểu quá, dùng rong biển để nấu cháo cho chúng ta ăn!”
“Không phải vừa nãy ngươi còn khen ngon à?”
“Ta có biết nó là loại cỏ quấn chân đấy đâu, nếu ta mà biết…..”
“Biết thì sao, nhịn à?”
“Ta thấy Lão Viên ngươi còn chưa biết mùi đói là gì đâu, rong biển thì sao nào, ăn được là được rồi còn gì?”
“Đúng vậy, nghe người chạy nạn từ Trung Nguyên nói, quê họ còn chẳng còn rễ cây mà ăn, chúng ta có rong biển để ăn là tốt lắm rồi!”
Chúng ngư dân vô cùng bất ngờ khi biết có rong biển trong cháo.
Có người vì vậy mà nổi giận, cảm thấy Kim Phi đang làm nhục bọn họ, cũng có người thì tự an ủi mình.
Trịnh Trì Viễn đều thấy hết phản ứng của bọn họ, anh ta cũng đã đoán được ngư dân sẽ có phản ứng như vậy.
Sau khi ra hiệu cho binh lính gõ kẻng, để ngư dân thôi ồn ào, sau đó Trịnh Trì Viễn vội vàng nói: “Mọi người cảm thấy rong biển không ăn được phải không? Chẳng lẽ mọi người không thấy, ban nãy quốc sư đại nhân còn có bọn ta và hai vị phu nhân của ngài cùng ăn à? Không sợ mọi người chê cười, vừa nãy ta ăn một mạch hết liền ba bát!”
“Ai biết cháo của các người ăn có giống của chúng ta hay không?”
Có ngư dân thì thầm ở bên dưới.
Mặc dù Trịnh Trì Viễn không nghe được bọn họ nói gì, nhưng anh ta có thể đoán được.
Thế là Trịnh Trì Viễn chỉ vào người đầu bếp đang phát cháo, hô: “Trong thùng của các ngươi còn cháo không?”
“Có!” Đầu bếp trả lời.
“Mang thùng cháo tới đây!”
Trịnh Trì Viễn vẫy tay, đầu bếp vội vàng khiêng thùng cháo lên bục gỗ.
Trong thùng cháo còn dư lại một ít cháo cá, Trịnh Trì Viễn ra hiệu cho đầu bếp mang mấy cái chén tới, múc số cháo còn lại vào chén.
Trịnh Trì Viễn xoay người nhìn Kim Phi, lòng đầy lo lắng.
Bầu không khí làm nền cho đến tận lúc này, chuyện anh ta ăn cháo trước mặt mọi người không chỉ không có tác dụng, mà lại còn kéo theo cả Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và mấy người khác cũng phải ăn theo.
Nhưng cứ như vậy, không khác gì biểu diễn trước mặt mọi người, khiến Trịnh Trì Viễn lo lắng Kim Phi sẽ trách tội anh ta.
Anh ta đang lo lắng phải chọn từ nào cho thích hợp, thì thấy Kim Phi đã dẫn đầu đi đến cạnh chén cháo, bưng lên một chén cháo cá đầy ắp.
Sau đó là Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương, Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình mỗi người bưng lấy một chén.
Dưới con mắt chăm chú của các ngư dân, họ ăn từng miếng từng miếng đến khi hết sạch.
Hồng Đào Bình ăn hết còn chưa cảm thấy bõ thèm, lại sai đầu bếp vác thùng cháo lại, mình thì vét một lượt quanh thùng cháo, ăn hết sạch trong vòng một nốt nhạc.
Nếu như nói ngư dân vừa nãy nghi ngờ Kim Phi cho bọn họ ăn cháo khác với cháo mà y ăn thì cháo bây giờ mà Hồng Đào Bình ăn, chính là số cháo ban nãy còn sót lại, điều này đã loại bỏ hoàn toàn nỗi băn khoăn của họ.
Những ngư dân vừa rồi nghi ngờ Kim Phi, cũng xấu hổ cúi đầu xuống.
“Vừa nãy ta còn cho rằng cái thứ rau màu đen kia là thức ăn từ bên Xuyên Thục vận chuyển tới, không ngờ rằng đó lại là rong biển của Đông Hải chúng ta!”
“Hóa ra rong biển nấu cùng cháo lại ngon như vậy!”
“Thật không biết phu nhân của quốc sư phát hiện rong biển có thể ăn kiểu gì!”
Các ngư dân mồm năm miệng mười bắt đầu tranh luận chuyện rong biển.
Trịnh Trì Viễn thấy lửa sắp tắt, lại thổi kèn.
Lần này không cần các binh lính gõ kẻng, các ngư dân lập tức im lặng, lắng nghe Trịnh Trì Viễn nói tiếp.
“Không cần ta nói, chắc mọi người ở biển cũng biết ở đây có bao nhiêu rong biển nhỉ?”
Trịnh Trì Viễn cuối cùng cũng nói ra mục đích chính của buổi phát cháo này: “Mọi người có từng nghĩ tới điều này chưa, nếu chúng ta mò được rong biển, chúng ta còn sợ bị chết đói hay sao?”
Lời này vừa nói ra, dưới bục lại lần nữa ồn ào!