Từ khe hở của ngón tay, Tả Phi Phi lén nhìn một lúc, phát hiện Kim Phi vẫn đang ngủ, cô ấy càng to gan hơn, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
Nhớ đến sự yên bình của đêm qua, Tả Phi Phi không kiềm chế được mà đặt đầu mình lên ngực của Kim Phi.
Kim Phi giật mình tỉnh giấc, đưa tay xoa đầu Tả Phi Phi: “Nàng tỉnh rồi à?”
“Tiên sinh, tại sao tối qua không gọi ta dậy?”
Tả Phi Phi ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
“Ta gọi rồi, nhưng nàng vẫn ngủ giống như một con mèo vậy, say sưa, ta căn bản không thể gọi nàng tỉnh giấc!” Kim Phi hứng thú cười.
“Ngài mới là mèo!”
Tả Phi Phi đưa tay đặt lên eo Kim Phi véo một cái.
Trong lòng Kim Phi đột nhiên rạo rực: “Phi Phi, nàng suy nghĩ kĩ chưa...”
Còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy môi đã bị lấp kín.
Động tác của Tả Phi Phi không mấy thành thạo, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Lúc này còn nói năng gì nữa chứ?
Kim Phi lật người, đè lên cơ thể Tả Phi Phi, chiếm thế chủ động.
Đôi tay cũng không thành thật chuyển động.
Sau khi được Đường Tiểu Bắc chỉ dạy, kĩ thuật của Kim Phi tiến bộ hơn rất nhiều so với lúc trước.
Không bao lâu, hơi thở của Tả Phi Phi trở nên dồn dập, hai gò má ửng hồng như hoa đào.
Đôi mắt hé mở, tỏ ra e thẹn, có vẻ như từ chối.
Một giây sau, đôi mắt cô ấy lập tức trợn to, hai tay bám chặt lấy cánh tay của Kim Phi
...
Đây là lần đầu tiên của Tả Phi Phi, Kim Phi không giày vò cô ấy quá lâu đã kết thúc.
Nhưng da thịt sát vào nhau, Tả Phi Phi đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cô ấy và Kim Phi càng lúc càng gần.
Cô ấy cẩn thận cất tấm lụa trắng nhuộm đỏ, sau đó uể oải nằm lên người Kim Phi, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Kim Phi, cười khúc khích.
Ngón tay không tự chủ vẽ hình tròn lên ngực Kim Phi.
“Cười gì vậy?”, Kim Phi cúi xuống hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta đang vui vẻ thôi”.
Tả Phi Phi cọ vào ngực Kim Phi: “Cảm giác như đang nằm mơ vậy, sau này ta cũng có tướng công rồi”.
Kim Phi vừa chuẩn bị đáp lời, thì có tiếng gõ cửa vội vã.
Tả Phi Phi giật mình bật người dậy, kéo lấy chăn đắp lên người.
“Tiên sinh, cấp báo!”
Giọng nói lớn của Đại Lưu khiến đầu Kim Phi ù đi.
“Mẹ kiếp, không có phép tắc gì hết vậy?”
Kim Phi chỉ muốn lao ra ngoài băm vằm tên Đại Lưu kia.
Hắn thực sự là một chiếc bóng đèn lớn, lúc trước chuyện tốt của y và Đường Tiểu Bắc cũng là bị hắn làm hỏng, đến lượt Tả Phi Phi,hắn lại đến?
May mà Tả Phi Phi đã tỉnh từ sớm, nếu không hôm nay lại bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
“Đợi ta một lúc”.
Kim Phi hôn lên trán Tả Phi Phi, rồi đứng dậy mặc áo khoác vào.
Y mở cửa phòng, sắc mặt xám xịt hỏi: “Có việc gì?”
“Tiên sinh, cấp báo!”
Đại Lưu vừa nói vừa muốn đi vào trong phòng, nhưng lại bị Kim Phi đưa tay ra cản lại.
“Đứng ở cửa nói là được rồi!”
“Ở cửa lạnh quá”.
Đại Lưu còn chưa kịp hiểu, tò mò muốn ngó vào trong phòng xem thử, kết quả bị Kim Phi đá ra ngoài.
“Tiên sinh, trong phòng có người sao?”
Phòng ở thời cổ đại đều là phòng xuyên thấu, mặc dù Đại Lưu không vào trong phòng, nhưng vừa nãy, hắn liếc nhìn thấy một chiếc váy của phụ nữ treo trên chiếc ghế đẩu cạnh giường.
“Tiên sinh, người trong phòng là ai vậy?”
Đại Lưu đứng dậy, phủi bụi trên mông, rất tò mò, vẫn còn muốn vào phòng xem.