Nếu Đại Khang không còn, sau này làm sao người Đông Man cắt thịt được?
Cho nên Đại hãn của triều đình Đông Man đã thẳng thừng từ chối đề nghị của Phùng tiên sinh.
Cộng thêm mùa đông năm ngoái còn gặp phải thảm họa rét đậm, cho nên sau khi tuyết tan, Đại hãn đã lập tức phái Tả Hiền vương Yakimo tới Đại Khang.
Thứ nhất là dọa dẫm tống tiền, thứ hai là phô trương sức mạnh với Đảng Hạng và thổ Phiên.
Ngay cả biên giới của Đại Khang mà Đảng Hạng và Thổ Phiên còn không đánh tiến vào được, nhưng Đông Man thì đánh thẳng tới đô thành Đại Khang luôn rồi.
Do đó, Đông Man đương nhiên có thể đè ép Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Từ đầu tới cuối, Yakimo chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân sẽ thất bại.
Ven bờ Hoàng Hà là vùng đất bằng phẳng, gã thật sự không nghĩ ra Kim Phi dựa vào đâu mà ngăn cản ba mươi ngàn kị binh của gã.
Có điều là một cựu tướng có kinh nghiệm trên chiến trường, Yakimo cũng không dám khinh địch.
Sau khi dạy dỗ phó tướng xong, gã thuận tiện ra lệnh tăng số lượng đội ngũ tuần tra lên.
Mệnh lệnh truyền xuống không bao lâu, đã nghe thấy có tiếng chiêng từ bên ngoài truyền đến.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”
Yakimo cau mày quát ra bên ngoài nói.
Thân vệ tiến vào báo cáo nói: “Báo cáo đại vương, trinh sát quay về rồi, đằng sau có người của tiêu cục Trấn Viễn đang đuổi giết bọn họ!”
“Dám đuổi giết người của ta?” Yakimo giận dữ hỏi: “Đối phương có bao nhiêu người tới?”
“Không nhiều, chỉ có bảy người!” Thân vệ đáp: “Đội trưởng Daly đã phái người đi đuổi giết bọn họ rồi!”
“Hừ, sau khi bắt được bọn chúng, lột da treo ra ngoài doanh trại cho ta!”
“Vâng!” Thân vệ nhanh chóng đáp.
“Đúng rồi, trinh sát quay về chưa?” Yakimo hỏi.
“Về rồi!”
Thân vệ vừa đáp xong, trinh sát dính mũi tên trên cả đùi và vai được người khác dìu đỡ đi tới.
“Ngươi phát hiện ra cái gì, mà tiêu cục Trấn Viễn lại muốn đuổi tới đây giết ngươi?” Yakimo hỏi.
“Bẩm Đại vương, ta cho người đánh lạc hướng binh tuần tra của kẻ địch, tới gần đầm lau sậy để kiểm tra, phát hiện bọn họ dùng dây thừng buộc vào lau sậy cho nó đung đưa, nhưng thực ra bên trong không có nhiều người trốn lắm.”
Đội trưởng lính trinh sát đáp: “Bụi đất trên đường nhìn như giấu trời che đất, nhưng thực ra là bọn chúng dùng ngựa chiến kéo cành cây để tạo ra thôi, cộng tất cả bọn họ lại, tuyệt đối không quá ba ngàn người!”
“Vừa rồi ta còn hoang mang, một tiêu cục thì làm sao mà có nhiều người như vậy, thì là phô trương thanh thế!”
Yakimo lộ vẻ bừng tỉnh: “Chẳng trách bọn chúng phải đuổi giết ngươi xa như vậy, thì ra là bí mật của bọn chúng bị ngươi phát hiện!”
Nói xong, gã nhìn đội trưởng lính trinh sát: “Người của ngươi có mấy người quay về?”
“Chỉ có ta là chạy thoát được, những người khác đều bị giết chết…” Đội trưởng đội trinh sát cúi đầu trả lời.
“Các ngươi đều là những dũng sĩ thảo nguyên!” Yakimo nói: “Ta sẽ ghi nhớ các ngươi, sau khi trở về, nhà nào huynh đệ đã chết, mỗi nhà thưởng một con trâu, mười con dê!”
“Đa tạ Đại vương!” Đội trưởng đội trinh sát vội vàng cảm ơn.
Đại hãn của Đông Man sẽ không chọn một tên thô bạo làm Hiền Vương, Yakimo tuy rằng tính khí nóng nảy, nhưng đối đãi với thuộc hạ rất hào phóng, trong chiến đấu cũng vừa có dũng vừa có mưu.
Lính trinh sát vừa rời đi, một tên đội trưởng tên là Daly lại đi vào.
Vừa rồi nhân viên hộ tống đuổi giết trinh sát của Đông Man, đến tận mấy trăm trượng ngoài doanh trại, người Đông Man tất nhiên sẽ không chịu ngồi yên, lúc đó đã phái đi một đội kỵ binh một trăm người đi vây giết nhân viên hộ tống.
Phụ trách tiểu đội đi vây giết chính là tiểu đội trưởng Daly.