“Đã nghe lâu rồi, thế sao Thiết tiên sinh không đáp lại một tiếng, làm ta tưởng trong nhà không có ai?”
"Sao nào, tiên sinh nhà ngươi tới thì ta phải ba quỳ chín lại ra tiếp đón sao?” Thiết Thế Hâm cười khẩy nói: "Hắn xứng sao?”
“Lão này, sao ông lại nói như vậy?"
Vừa nghe thấy Thiết Chùy đã nổi giận muốn rút hắc đao ra: "Tin ta chém ông một đao không?"
"Có bản lĩnh thì thử xem?"
Thiết Thế Hâm vén tóc lên lộ ra cổ.
“Thiết Chùy, cất đao đi.”
Kim Phi ngăn Thiết Chùy lại, rồi cúi đầu nhìn Thiết Thế Hâm, thở dài nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Tiên sinh, chúng ta đã đi một chặng đường xa tới đây, cứ như vậy mà đi sao?” Thiết Chùy nhanh chóng chạy theo.
"Ta muốn tìm một vị tướng có thể vang danh sử sách, người này không thích hợp."
Kim Phi lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Thiết Thế Hâm làm như vậy hẳn là không hài lòng với Kim Phi, Cửu công chúa và cả triều đại mới này, hoặc là muốn làm ra vẻ, muốn Kim Phi chiêu hiền đãi sĩ cầu cạnh ông ta.
Nếu là trường hợp thứ nhất, Kim Phi có nói bao nhiêu cũng vô dụng.
Nếu là trường hợp thứ hai cũng không dễ giải quyết.
Nếu như đối phương chỉ làm giá một chút, Kim Phi cũng có thể nhường nhịn ông ta một chút.
Nhưng thái độ Thiết Thế Hâm quá cao ngạo, hiển nhiên không phải xuống một chút là được.
Muốn mời ông ta đi, e là đến ba lần cũng chưa thấm thía, chí ít cũng phải năm sáu lần Thiết Thế Hâm mới động lòng.
Khi Lưu Bị đến mời Gia Cát Lượng, tuy tới lui tổng cộng ba lần, chỉ là hai lần đầu không gặp ai và cũng không bị mắng.
Hôm nay Kim Phi mới đến lần đầu tiên đã bị mắng, nếu còn đến mấy lần sau không chừng Thiết Thế Hâm sẽ càng làm khó hơn.
Khó khăn lắm mới sống lại, thứ Kim Phi theo đuổi là muốn làm theo ý mình, xuống nước với đối phương một chút đã là giới hạn lớn nhất của y, còn để y phải hạ mình đi cầu xin đối phương thì Kim Phi không làm được, cũng không muốn làm thử.
Quan Hạ Nhi nói đúng, cóc ba chân mới khó tìm chứ người hai cái chân thì không thiếu.
Không mời được Thiết Thế Hâm thì cứ tìm Lưu Thế Hâm hay Vương Thế Hâm là được, thiên hạ đâu thiếu người đọc sách đâu nhất thiết phải treo cổ ngay cái cây này mới được.
Nên khi nhìn thấy điệu bộ của Thiết Thế Hâm như thế, Kim Phi lập tức mất đi hứng thú với ông ta.
Không ngờ, ngay lúc Kim Phi chuẩn bị bước khỏi nhà chính, Thiết Thế Hâm vốn đang ngồi trên đất không thèm liếc Kim Phi một cái, lại đột nhiên đứng dậy.
"Chờ đã!"
“Chờ một chút!”
Thiết Thế Hâm hô tô ra ngoài cửa.
Nhưng Kim Phi cứ như không nghe được mà cứ bước đi.
Thiết Thế Hâm sững người.
Thế này sao lại khác với kịch bản mà ông ta nghĩ rồi.
Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra Kim Phi phải tới nói mấy lời dỗ dành ông ta, rồi ông ta lại từ chối mấy lần mới đúng chứ?
Sao cứ đi thẳng ra cửa thế?
Thấy Kim Phi đang muốn đi ra ngoài sân, Thiết Thế Hâm vội vàng chạy ra khỏi nhà, chắn trước mặt y.
"Thiết tiên sinh, còn chuyện gì sao?" Kim Phi nhíu mày hỏi.
“Vừa rồi ngài nói muốn tìm một vị tướng vang danh sử sách, là thật sao?”
“Tất nhiên,” Kim Phi tự tin gật đầu.
“Vậy tiên sinh cảm thấy tại hạ thế nào?”
Thiết Thế Hâm chỉ vào mũi mình hỏi.
Ha hả!