Tục ngữ nói, những người hiểu rõ bạn nhất thường không phải là bạn mà là kẻ thù của bạn.
Trước cuộc chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ người đi thu thập thông tin về Kim Phi, nghiên cứu quá khứ của Kim Phi.
Dù là kẻ thù nhưng Lý Lăng Duệ không thể không thừa nhận, Kim Phi vô cùng lợi hại.
Đánh giá từ những thông tin thu thập được thông qua mật thám, trước khi gặp được Khánh Hoài, Kim Phi là một người dân bình thường, tuy rằng có đi học vài năm nhưng chưa từng đạt được công danh.
Nhưng sau khi gặp Khánh Hoài lúc sau, cuộc đời Kim Phi như lên hương, không chỉ thể hiện khả năng chỉ huy và chiến đấu siêu phàm mà còn xuất sắc trong việc chế tạo vũ khí, tạo ra hết loại vũ khí này đến loại khác khiến họ phải khiếp sợ.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, từ một dân làng trên núi trở thành con người như hiện nay.
Nếu để Kim Phi lại được phép phát triển thêm vài năm nữa, còn ai trên đời này có thể ngăn cản tiêu cục Trấn Viễn của y?
Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Lý Lăng Hiên lại bất chấp nói như vậy.
Thay đổi góc độ, Lý Lăng Duệ cũng cảm thấy bất lực.
“Hoàng huynh, chẳng lẽ không còn cách khác sao?” Lý Lăng Duệ thấp giọng hỏi nói.
“Ngươi có cách gì sao?” Lý Lăng Hiên hỏi ngược lại.
Lý Lăng Duệ ngây ra một lúc, sau đó cúi gằm mặt.
“Được rồi, ngươi đi đi,” Lý Lăng Hiên vỗ vai Lý Lăng Duệ: “Trẫm đã chuẩn bị tốt lộ phí và người hầu cho ngươi ở ngoài thành rồi, chốc nữa trẫm mang Lâm Nhi lại đây, ngươi dẫn theo Lâm Nhi cùng đi, vĩnh viễn đừng trở lại!”
Hầu hết các Hoàng đế đều tuyệt tình, vì đoạt vị mà không từ thủ đoạn, giết chết mấy hoàng tử và các đại thần cùng phe là quá bình thường.
Có lẽ ngai vàng của Lý Lăng Hiên không phải do tranh đoạt mà có, mà là gã nhặt được khi Thiết Chùy bắt lão Hoàng đế đi.
Cho nên sát tính của Lý Lăng Hiên không nặng nề đến thế, gã vẫn có thể nghĩ đến việc để lại huyết thống cho hoàng thất Đảng Hạng.
Lâm Nhi là đứa con trưởng ruột thịt của gã, cũng là Thái Tử kế vị được gã khâm định.
Lý Lăng Duệ còn muốn nói tiếp, nhưng Lý Lăng Hiên lại không muốn nghe, vẫy tay, đi vào phòng trong.
Lý Lăng Duệ muốn đi theo nhưng bị hai thái giám ngăn cản.
Hai tên thái giám này không phải là những tên thái giám bình thường đến đón hắn ở cổng thành mà là tử sĩ do hoàng tộc Đảng Hạng bồi dưỡng, đều là những cao thủ hàng đầu.
Một lúc sau, cung nữ bế một đứa trẻ ngủ say đến.
Lý Lăng Duệ cắn chặt răng, lại quỳ xuống, lạy vài cái vào trong phòng rồi cùng cung nữ rời đi.
Đi vào sân sau, phát hiện một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đang đứng cạnh xe ngựa: "Điện hạ, bệ hạ đã chuẩn bị quân và vật tư ở ngoài thành, điện hạ chỉ cần đi cùng tiểu nhân là được!"
Lý Lăng Duệ gật đầu, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua sân giữa, ôm cháu trai bước lên xe ngựa.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa từ cổng Tây rời khỏi vương thành.
……
Là yết hầu của vùng Xuyên Thiểm, Đại Tản Quan đã trải qua quá nhiều chiến tranh và tàn phá.
Đặc biệt là nửa năm vừa qua, Tần vương luôn sai người đến quấy rối, trên đường núi khắp nơi đều có vết máu đỏ sậm.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, những trở ngại trực tiếp giữa Xuyên Thục và đất Tần được khơi thông, nơi đây một lần nữa trở thành điểm tập trung của quân Thục và căn cứ vận tải vật tư.
Hàng ngày có rất đông người và ngựa hộ tống đồ tiếp tế vào đất Tần.
Họ đến đất Tần không phải để làm ăn mà là để xây dựng lại các điểm tiếp tế.
Nhưng Đại Tản Quan luôn bận rộn ngày hôm nay lại trở nên yên tĩnh.
Tất cả các đội vận chuyển vật tư đều dừng lại và bắt đầu quét tước quân doanh, chỉnh đốn nội vụ.
Cách đó hơn mười dặm, Kim Phi từ xa nhìn Đại Tản Quan, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Chỉ cần qua Đại Tản Quan, là đã tiến vào lãnh thổ Xuyên Thục.
Lúc trước để nhanh chóng tiếp viện Hi Châu, lúc đi, Kim Phi mang theo tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp nữ công nhân ra roi thúc ngựa, đến lúc trở về tốc độ của đại quân rất chậm.
Cứ ung dung thong thả, đi liền hai mươi ngày mới trở về Đại Tản Quan.
Trịnh Phương đã trở lại Đại Tản Quan trước, lúc Kim Phi dẫn theo đại quân tới thì Trịnh Phương đã dẫn người chờ ở trên đường núi, trong doanh trại cũng đã giết bò mổ dê, chuẩn bị nghênh đón đội viễn chinh chiến thắng trở về.
Đêm hôm đó, đoàn ca múa Kim Xuyên còn biểu diễn vở kịch mới dàn dựng để bày tỏ lời chia buồn với những người lính trở về.
Ở lại Đại Tản Quan hai ngày, đội ngũ lại lần nữa xuất phát, lái Trấn Viễn số 2 xuôi dòng thượng nguồn sông Gia Lăng để về Kim Xuyên.
“Cuối cùng cũng về rồi!”
Quan Hạ Nhi đứng trên boong tàu, nhìn bờ sông dần hiện một màu xanh xung quanh, nhẹ giọng hỏi: “Đương gia, chàng sẽ được gặp Đại Nữu và Nhị Nữu nhanh thôi!”
Nói đến bọn trẻ, gương mặt Quan Hạ Nhi không khỏi hiện ra nụ cười đặc trưng của một người làm mẹ.
Trong mắt Kim Phi còn có một tia mong đợi và áy náy.
Hai đời làm người, lần đầu tiên y làm cha.
Nhưng y không chỉ không có mặt lúc con mình chào đời, mà lúc con đầy tháng cũng chẳng về kịp.
Tính thời gian thì bọn trẻ bây giờ chắc cũng được hai ba tháng rồi.
“Đúng rồi đương gia, chàng còn chưa đặt tên cho con đâu.”
Quan Hạ Nhi thúc giục nói: “Chúng ta sắp được gặp con rồi, cũng không thể gọi chúng là Đại Nữu, Nhị Nữu chứ?”
Đại Nữu, Nhị Nữu chỉ là Quan Hạ Nhi gọi bừa, ai dè Cửu công chúa cũng gọi vậy, thế là tên cúng cơm của hai cô bé được quyết định như thế.
Mỗi lần nghĩ đến việc đặt cho hai đứa con của mình cái tên quê mùa như vậy, Quan Hạ Nhi lại cảm thấy có lỗi với các con của mình.
Cho nên cô cực kỳ quan tâm đến tên chính thức của bé, vừa đến kênh Hoàng Đồng là thúc giục Kim Phi đặt tên, nhưng Kim Phi cứ nói để suy nghĩ, thế rồi nghĩ đến tận bây giờ.
“Đại Nữu, Nhị Nữu thì làm sao? Vừa đơn giản vừa dễ nghe, ta cảm thấy khá ổn.” Kim Phi không khỏi nở nụ cười.
“Nhị Nữu là con của chúng ta, gọi là gì cũng không sao, nhưng Đại Nữu là con đầu lòng của chàng và Vũ Dương, cũng là trưởng công chúa Đại Khang chúng ta, dù sao cũng phải có một cái tên vang dội mới được.”
Quan Hạ Nhi liếc xéo Kim Phi: “Đương gia, không phải chàng quên nghĩ tên cho con đấy chứ?”
“Sao có thể!” Kim Phi vội xua tay: “Chỉ là ta chưa nghĩ ra thôi!”
Thật ra y thật sự quên mất.
“Vậy chàng mau chóng nghĩ đi, nếu gặp con rồi mà chàng vẫn chưa quyết định, ta sẽ không để ý tới chàng nữa!"
Quan Hạ Nhi nghi ngờ liếc mắt nhìn Kim Phi, cho y tối hậu thư.
“Nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ rồi!”
Kim Phi về phía trước, chậm rãi nói: “Đại Nữu tên là Thái Bình, Nhị Nữu là Vĩnh Nhạc đi.”
“Thái Bình? Vĩnh Nhạc?” Quan Hạ Nhi lặp lại một lần, hỏi: “Là thiên hạ thái bình và hạnh phúc dài lâu sao?”
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu: “Hy vọng từ nay về sau thiên hạ thái bình, Đại Nữu, Nhị Nữu và tất cả người dân có thể mãi mãi hạnh phúc!”
Thật ra Thái Bình còn có nghĩa là Thái Bình Dương, Kim Phi hy vọng một ngày kia, bản đồ Đại Khang có thể kéo dài qua Thái Bình Dương, để lãnh thổ Đại Khang bao bọc đại dương lớn nhất thế giới!
Đây có thể coi là mục tiêu lớn nhất của Kim Phi ở thời điểm hiện tại.
“Đương gia không hổ là người đọc sách, đặt tên thật dễ nghe, lại còn có ý nghĩa, không giống ta, đặt tên cho con nghe quê quá!”
Quan Hạ Nhi cũng rất hài lòng với hai cái tên này.
Trấn Viễn số 2 vốn đã chạy rất nhanh, đang xuôi dòng, chỉ mất chưa đầy một ngày Trấn Viễn số 2 đã tiến vào lãnh thổ Kim Xuyên.