“Với thuyền bọc thép mà nói thì loại sóng này chẳng nhằm nhò gì.”
Kim Phi xua tay, không nói chuyện với công chúa Lộ Khiết nữa, mà xoay người nhìn Quan Hạ Nhi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Dù phong thái của công chúa Lộ Khiết có thấp đi chăng nữa, nhưng lúc này trên mặt cô ta vẫn hiện lên vẻ khó chịu, thi lễ với Kim Phi, rồi dẫn Băng Nhi và Sương Nhi rời đi.
“Đương gia, chàng làm như vậy sẽ khiến Lộ Khiết muội muội khó xử.”
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi: “Người ta từ nơi xa như vậy đến làm khách, chàng làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Nghe vậy, Kim Phi không nhịn được xoa lông mày, không khỏi nghĩ đến lúc mình vừa kết hôn với Quan Hạ Nhi.
Khi đó cô và Đường Tiểu Bắc đều chưa có thai, vì lo lắng nhà họ Kim sẽ tuyệt tử, nên lúc nào cũng đi tìm vợ bé cho Kim Phi, mãi đến khi Cửu công chúa mang thai thì chuyện đó mới kết thúc.
Bây giờ Kim Phi đã có hai đứa con, Bắc Thiên Tầm cũng sắp sinh. Kim Phi tưởng rằng chuyện này cứ thế mà xong, nhưng sau khi thấy công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi lại vậy nữa rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, mà đến cả muội muội cũng gọi rồi…
“Hạ Nhi, không phải nàng không biết thân phận của cô ta, cô ta là khách hay địch, còn chưa nói được.” Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Bây giờ nàng thân cận với cô ta như vậy, ngộ nhỡ sau này chúng ta đánh nhau với Đông Man, nàng nên làm thế nào?”
“Ta thân thiết với Lộ Khiết, muốn chàng cưới cô ta, là vì tránh cho chúng ta đánh nhau với Đông Man đó!”
Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia, nếu không cần đánh, thì đừng đánh được không? Hai năm qua nhà họ Quan đã có bảy mươi bảy thúc bá cùng huynh đệ chết trên chiến trường, nếu đánh tiếp, e rằng đàn ông nhà họ Quan sẽ chết hết…”
Làng Tây Hà và làng Quan Gia là nơi Kim Phi bắt đầu gây dựng nhà ở, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhiều nhất.
Hầu như tất cả phụ nữ trưởng thành trong cả hai làng, đều tham gia tất cả nhà xưởng của Kim Phi, còn đàn ông trưởng thành thì đều gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn hoặc các đơn vị đồn trú khác.
Trong hai năm qua, Kim Phi gần như chưa ngày nào ngừng chinh chiến.
Nếu đã có chiến tranh thì làm gì có chuyện không có người chết chứ?
Mặc dù có ưu thế về vũ khí, nhưng khi trận chiến kéo dài, tiêu cục Trấn Viễn vẫn phải chịu thương vong vô cùng lớn.
Đặc biệt là trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, thương vong vô cùng nặng nề.
Thương vong ở thành Du Quan chủ yếu là quân Trấn Viễn được thành lập từ những người dân tỵ nạn ở Tây Xuyên, còn thương vong ở Tây Xuyên, chủ yếu là binh bính được chiêu mộ tại Kim Xuyên và quận Quảng Nguyên.
Đàn ông làng Quan Gia gia nhập nhân viên hộ tống tương đối sớm, chỉ cần không phạm tội quá nghiêm trọng, về cơ bản bây giờ họ đều đã là đại đội trưởng, trung đội trưởng và các loại sĩ quan nhỏ khác, cũng có thể đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng.
Đối với binh lính bình thường và sĩ quan cấp thấp mà nói, chiến tranh chính là cối xay thịt.
Sau trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, hàng vạn quân Thục chỉ còn lại một phần mười.
Hầu như tất cả mọi nhà trong làng Quan Gia đều treo đồ trắng, để tang cả nhà.
Nhiều người trẻ lớn lên cùng Quan Hạ Nhi, cũng như những người trung niên mà cô biết, đều chết trong trận kênh Hoàng Đồng.
Mặc dù dưới sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, tất cả mọi người trong làng Quan Gia đều hiểu ý nghĩa của trận đánh đó, cũng hiểu trận này nhất định phải đánh, nếu không người Đảng Hạng sẽ tràn vào biên giới, đánh đến Kim Xuyên, kết cục của họ sẽ vô cùng bi thảm.
Nhưng người thân chết trên chiến trường, không đau buồn thì là giả.
Quan Hạ Nhi là vợ Kim Phi, cũng là người của làng Quan Gia, cộng thêm trời sinh tính tình hiền lành, nếu nói không đau buồn thì đều là giả.
Cho nên trong lòng cô cực kỳ bài xích chiến tranh.
Trên thực tế, thậm chí cô còn không biết Đông Man ở đâu, nhưng trong một lần trò chuyện với Khánh Mộ Lam, Khánh Mộ Lam nói đùa, chỉ cần Kim Phi chịu cưới công chúa Lộ Khiết, Đại Khanh và Đông Man sẽ không đánh nhau.
Sau lần nói chuyện đó, Quan Hạ Nhi luôn ghi nhớ điều này, nên mới cố ý kết hợp cho Kim Phi và công chúa Lộ Khiết.
Nghe được lời Quan Hạ Nhi nói, Kim Phi khẽ sửng sốt.
Y không ngờ xuất phát điểm của Quan Hạ Nhi sẽ là như vậy.
Mặc dù Quan Hạ Nhi nghĩ chuyện này quá đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức buồn cười, nhưng Kim Phi không cười nổi.
Suy nghĩ của Quan Hạ Nhi không phải là suy nghĩ của dân làng Quan Gia sao?
Những suy nghĩ đơn giản nhất của con người, chính là những suy nghĩ công bằng nhất trên thế giới.
Mọi quyết định của người nắm quyền nếu đi ngược với giá trị quyết sách của người dân, thì đều bị xem là làm trái với thực tế khách quan!
Có lẽ lúc ấy có thể cưỡng ép thi hành, nhưng điều này cũng giống như con sâu ăn gỗ vậy, sẽ ngày càng mục nát, cuối cùng có một ngày không chịu nổi gánh nặng, ầm ầm sụp đổ.
Có người nói cậu bé giết rồng cuối cùng cũng sẽ biến thành rồng ác, nhưng Kim Phi không nghĩ như thế.
Y thật lòng muốn sát cánh cùng quần chúng nhân dân, để nhân dân có một cuộc sống thái bình.
Nhưng hai năm qua, người quen bên cạnh càng ngày càng ít…
“Hạ Nhi, thật xin lỗi!” Kim Phi ôm lấy Quan Hạ Nhi, tự trách nói: “Nếu không phải do ta, thì mọi người sẽ không chết…”
Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Quan Hạ Nhi lấy tay che miệng: “Đương gia, không được nói như vậy.
Mặc dù ta không hiểu thứ gọi là tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng ta biết, trận hạn hán năm trước, trận thiên tai năm ngoái, ngoài ra còn sự bóc lột của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, nếu không có chàng, người của làng Quan Gia sẽ chết nhiều hơn thế!
Là chàng giúp mọi người có cuộc sống tốt hơn trước!
Không phải ta đang oán trách chàng, người làng Quan Gia cũng không oán trách chàng, mà ta chỉ không muốn đánh giặc nữa, cũng không muốn nhìn thấy có thêm nhiều người chết nữa mà thôi!”
“Ta hiểu.” Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi nói: “Thật ra ta cũng không muốn giao chiến, nhưng có vị tiền bối đã từng nói với ta rằng, chân lý chỉ tồn tại trong phạm vi của một chiếc nỏ hạng nặng, tôn nghiêm cũng chỉ tồn tại trên mũi kiếm! Chỉ có quyền lực chính trị được đấu tranh, mới là quyền lực chính trị ổn định nhất!
Thông qua hôn nhân đổi lấy hòa bình, thì không bao giờ có hòa bình chân chính!
Đến bây giờ Lộ Khiết vẫn không chịu cúi đầu, nói rõ Đông Man còn chưa phục, nhất định phải đánh cho đến khi bọn họ cúi đầu, chỉ có như vậy, bọn họ mới thật lòng quy phục, chỉ như vậy mới có hòa bình, hòa bình đó mới là hòa bình lâu dài!”
“Ta hiểu.” Quan Hạ Nhi gật đầu: “Sau này ta sẽ không thân cận với Lộ Khiết nữa.”
“Thực ra cũng không phải như vậy.” Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi: “Nàng là vợ ta, nàng không cần trốn tránh ai cả, cũng không ai có tư cách trốn tránh nàng!”
“Dạ!” Quan Hạ Nhi gật đầu, hiếm khi chủ động ôm eo Kim Phi.
Tốc độ quật khởi của Kim Phi quá nhanh, khiến Quan Hạ Nhi cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Đặc biệt là sau khi Kim Phi cưới Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi càng cảm thấy tự ti, thậm chí còn đề nghị cùng cách với Kim Phi, hoặc nhường lại vị trí chính thê cho Cửu công chúa, nhưng đều bị Kim Phi từ chối.
Sau đó Quan Hạ Nhi phát hiện, mặc dù địa vị của Kim Phi tăng lên, nhưng vẫn đối xử với cô như trước, không tam cung lục viện như những bị hoàng đế trước đó, hoặc là tìm kiếm mỹ nhân khắp nơi để bổ sung hậu cung.
Không chỉ đối đối xử với mình như vậy, mà ở những phương diện khác cũng như vậy.
Kim Phi đã leo lên vị trí cao, nhưng vẫn giống như trước, lúc nào có thời gian sẽ chui vào phòng thí nghiệm, mấy ngày mấy đêm cũng không ra.
Mặc dù mỗi lần Kim Phi ra khỏi phòng thí nghiệm, trên người sẽ dính đầy dầu, nhưng Quan Hạ Nhi không ghét bỏ, mà thay vào đó, cô cảm thấy trước sau vẫn như một, không ngại dơ bẩn giúp Kim Phi tắm rửa, thay quần áo.