Thấy Kim Phi đi ra từ phòng Nhuận Nương, các nữ nhân viên hộ tống mới vừa rồi còn trò chuyện khí thế lập tức trở nên yên lặng như tờ, quên cả việc chào Kim Phi, tất cả đều ngơ ngác nhìn Kim Phi.
Thật ra mối quan hệ giữa Kim Phi và Nhuận Nương, ở làng Tây Hà cũng không phải bí mật gì, mọi người cũng đã coi Nhuận Nương là tiểu thiếp chưa qua cửa của Kim Phi.
Nhưng đây là lần đầu tiên các nữ nhân viên hộ tống thấy Kim Phi tới nơi này của Nhuận Nương.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Kim Phi, hẳn là mới vừa thức dậy, tóc vẫn còn rối.
Một trung đội trưởng tỉnh táo lại đầu tiên, vội vàng đứng dậy chào Kim Phi, những nữ nhân viên hộ tống khác cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đứng lên chào.
Kim Phi gật đầu với các nữ nhân viên hộ tống, ngáp xong rồi đi.
Thấy Kim Phi đã đi vào tiền viện, các nữ nhân viên hộ tống lập tức tụ họp lại, trong mắt tất cả đều lóe lên ánh sáng tám chuyện.
"Nè nè nè, các ngươi nói xem, sao Kim tiên sinh lại đi ra từ trong phòng của Nhuận Nương vậy?"
"Còn phải nói sao, nhất định là đã thu nhận Nhuận Nương rồi!"
"Nhuận Nương không phải đã ở với tiên sinh từ lâu rồi sao?"
"Nghe nói trước kia hai người chưa từng ngủ chung phòng, Kim tiên sinh chỉ là thấy Nhuận Nương đáng thương nên mới thu nhận cô ấy thôi, bây giờ xem ra là đã ngủ chung phòng rồi!"
"Ha ha, sau này gặp lại Nhuận Nương phải gọi phu nhân rồi!"
"Ngươi nói xem Nhuận Nương cũng là phu nhân, sao lại ở nơi này cùng chúng ta? Có phải Hạ Nhi phu nhân không đồng ý cho Nhuận Nương vào cửa không?"
"Chớ nói bậy bạ, Hạ Nhi phu nhân là loại người đố kỵ đó sao? Ngươi không biết Nhuận Nương mới trở về ngày hôm qua sao?"
"Việc này thì liên quan gì đến việc Nhuận Nương mới trở về hôm qua?"
"Ngươi ngốc quá, Nhuận Nương nhất định là lần này đã đến thành Du Quan cùng tiên sinh, tiên sinh mới nhận cô ấy vào phòng, lúc này chỉ vừa mới trở lại, sao có thể sắp xếp viện nhanh vậy được? Ngươi chờ đó, cùng lắm là một tháng, Nhuận Nương nhất định sẽ dọn đi."
...
Kim Phi không cần đoán, cũng biết sau khi y đi các nữ nhân viên hộ tống sẽ tám chuyện, thế nhưng y cũng không thèm để ý.
Chuyện của y và Nhuận Nương vốn cũng không định giấu ai, sớm muộn gì người khác cũng phải biết, cũng không cần thiết phải che giấu.
Sau khi đến tiền viện, quả nhiên tìm thấy Nhuận Nương ở phòng bếp.
"Đương gia, chàng tỉnh dậy rồi, ta đang chuẩn bị đi gọi chàng đấy."
Nhuận Nương cười nói: "Đi rửa mặt đi, chờ một lát nữa là gà núi chín rồi."
Kim Phi không đi rửa mặt, mà đi lên ôm lấy Nhuận Nương từ phía sau.
"Đương gia, đừng làm bậy, lát nữa bị người khác thấy là sẽ bị cười nhạo."
Hai tai Nhuận Nương đều đỏ bừng vì xấu hổ, cô ấy vặn mình muốn giãy ra, lại không thành công.
"Ai dám cười nhạo ta?" Kim Phi không thèm để ý chút nào mà hôn lên gò má Nhuận Nương: "Nàng đi từ lúc nào?"
"Ta cũng chỉ vừa qua tới..." Nhuận Nương hơi chột dạ trả lời.
"Vừa qua tới mà đã nấu được nhiều món ăn như vậy?" Kim Phi chỉ vào lồng đậy thức ăn.
Trong lồng đậy thức ăn đang giữ ấm ít nhất bảy tám món ăn, không tốn ít nhất một giờ thì không thể hoàn thành.
"Còn chẳng phải tại ta không ngủ được sao..." Nhuận Nương nhỏ giọng giải thích, nghe có tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, cô ấy lại vặn mình.
Kim Phi lại hôn lên gò má Nhuận Nương, lúc này mới buông cô ấy ra, sau đó giúp Nhuận Nương lấy thức ăn ra khỏi lồng đậy thức ăn.
Vốn tưởng rằng tiếng bước chân bên ngoài là Quan Hạ Nhi trở lại để ăn cơm, kết quả là y vừa bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp thì phát hiện Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi lần lượt vào sân.
“Mọi người về sớm thế?” Kim Phi hơi kinh ngạc.