“Đúng, Kim Phi nhất định phải sửa lại câu chuyện này.”
…
Dốc Đại Mãng, Kim Phi đang cùng Cửu Công Chúa, Khánh Hâm Nghiêu thảo luận về chuyện bia tưởng niệm và hôn lễ của Hàn Phong, thì Đại Lưu vén rèm bước vào.
“Tiên sinh, bên ngoài có một đám thư sinh đến gây chuyện, làm ầm lên muốn nhất định phải gặp được ngài!”
“Gặp ta để làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Ta nghe bọn họ ồn ào về cái gì trong sạch, thể thống gì đó. Hình như còn muốn tiên sinh sửa lại câu chuyện.” Đại Lưu đáp.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cùng khẽ cau mày.
Khi bọn họ lần đầu nghe được câu chuyện này thì đã biết tình huống như này sẽ xảy ra rồi.
Nhưng bọn họ không ngờ sự việc sẽ tới nhanh như vậy.
Điều này cũng chứng tỏ phản ứng của người đọc sách còn gay gắt hơn bọn họ dự tính nhiều.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây? Hay ta đuổi bọn họ đi nhé?” Đại Lưu hỏi.
“Không cần, phá bỏ ràng buộc, lập lên điều mới luôn luôn là việc hết sức khó khăn. Bởi vì như vậy sẽ làm tổn hại đến lợi ích của một số người, và sẽ gặp phải sự phản đối của bọn họ.”
Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Chuyện gì cần phải đối mặt thì phải đối mặt, trốn tránh mãi mãi không giải quyết được vấn đề gì. Hôm nay chúng ta đuổi bọn họ đi, ngày mai sẽ càng có đông người tới. Để ta đi xem thử đi.”
Y là một sinh viên khoa học, không giỏi phản bác, vì vậy bình thường rất ít khi tranh luận với người khác, chỉ biết ở lì trong phòng thí nghiệm, vùi đầu vào làm việc.
Y tin rằng sự thật sẽ chứng minh ai đúng ai sai, phản bác lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ để lãng phí thời gian mà thôi.
Nhưng lần này thì không được rồi, nếu y không ra ngoài, phản bác lại hết được lời của đám người này thì sự việc sẽ ngày càng ầm ĩ.
Đến lúc đó có khi còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước.
“Điện hạ, Khánh đại nhân, hai người ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi xem thử có chuyện gì.”
Kim Phi vẫy tay với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu rồi đi ra khỏi lều.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu khẽ thở dài, cũng đi theo ra ngoài.
Kim Phi phát hiện ra bọn họ nhưng cũng không có ngăn cản. Chỉ ra hiệu với Đại Lưu gia tăng thêm người hộ vệ, tránh lát nữa ầm ĩ lên làm tổn thương đến hai người họ.
Đại Lưu quay sang bên cạnh dùng tay ra hiệu. Một đội nhân viên hộ tống đang tập luyện ở một bên đó lập tức chạy qua.
Rất nhiều người vừa chạy còn vừa thay hộp mũi tên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
“Lần này đều là người dân bình thường, không phải kẻ địch. Bảo mọi người tháo ống tên xuống hết đi, kẻo vô tình trúng phải ai.”
Kim Phi thấy vậy bèn nhắc nhở: “Còn nữa, bảo tất cả mọi người đừng rút đao ra vội. Nếu phát hiện có nguy hiểm, thì bảo vệ Điện hạ và Khánh đại nhân rời đi trước.”
“Rõ!” Đại Lưu nhanh chóng gọi một cận vệ tới dặn dò.
Xung quanh dốc Đại Mãng đã tụ tập hơn trăm người đọc sách, đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào doanh trại.
Khi thấy Kim Phi dẫn người từ phía sau lều trại xuất hiện, các thư sinh vốn còn đang còn nghị luận sôi nổi, nước miếng bay tung tóe bèn lập tức im bặt lại.
Thực sự là khí thế của hơn một trăm nhân viên hộ tống mặc đồ đen cùng nhau bước ra thực sự quá đáng sợ rồi.
Cộng thêm sự truyền bá của người kể chuyện dạo gần đây, nên trong mắt của rất nhiều người, chiến đội áo giáp đen chính là cỗ máy chiến tranh giết người không chớp mắt.
Rất nhiều thư sinh đều vô thức lùi về phía sau, sợ đắc tội với đám sát thủ này, rồi bị chặt đầu ngay tại chỗ.
“Mọi người đừng sợ, trời đất soi xét, ta không tin Kim Phi lại dám giết dân thường.”
Một thư sinh trung niên ổn định lại tinh thần, hét lớn động viên các thư sinh.
“Đúng, Đại Khang trước nay chưa từng có tiền lệ bị kết án vì lời nói cả. Kim Phi cũng là người đọc sách, ta không tin hắn dám làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!”
Các thư sinh cũng lần lượt hồi phục lại tinh thần, không còn tiếp tục lùi về phía sau nữa.
Kim Phi nghe thấy tiếng bọn họ hò hét, không khỏi cười khinh bỉ.
Y ra hiệu cho nhân viên hộ tống nhấc một cái giá gỗ qua, đặt ở khu đất trống cạnh chiến hào.