Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không cần anh ta nhắc nhở, tay lái chính đã giẫm lên cái bễ quạt liên tục, tay anh ta tưới dầu sôi lên bếp lò.

Vù vù vù!

Ngọn lửa bùng lên cao bằng hai người trưởng thành, khinh khí cầu bay lên rất nhanh.

Thế nhưng dù khinh khí cầu có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng Hải Đông Thanh được, chỉ chưa đến mười giây, ba con Hải Đông Thanh đã xông tới.

Có thể là giờ là ban đêm, Hải Đông Thanh không dám bay vào chỗ quá tối, chúng bay lởn vởn, vòng quanh chỗ treo giỏ khinh khí cầu.

“Chết đi cho ta!”

Nhân lúc một con Hải Đông Thanh bay xẹt qua trước mặt mình, tay lái phụ gào thét bóp cò.

Chíu!

Mũi tên chợt lóe lên, ngay dưới nách con Hải Đông Thanh này.

Chiêm chiếp!

Hải Đông Thanh bị bắn trúng vừa kêu rên một tiếng, vừa rơi thẳng xuống.

Cái chết của đồng bạn kích thích hai con Hải Đông Thanh còn lại, chúng chia làm hai đường, một con bay xuống, một con lại đập cánh bay lên trên.

Khi bay ngang qua túi khí của khinh khí cầu, nó vươn móng vuốt, cào một cái.

Có thể là do trời quá tối thấy không rõ, cũng có thể là do sợ mũi tên, con Hải Đông Thanh này chỉ cào một chút, xé một lỗ nhỏ trên túi khí rồi bay đi.

Lúc này hai phi công xoắn xuýt cả lên, họ vội ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy phía bên phải khinh khí cầu, có một lỗ hổng lớn, dài hơn hai mươi centimet.

Trong cái rủi có cái may, họ thở phào vì lỗ hổng này ở phía dưới túi khí.

Nếu đỉnh khinh khí cầu bị cào rách, thì cho dù bị cào rách chỉ là một lỗ nhỏ, thì nó cũng sẽ bị không khí xé to ra thành một cái lỗ lớn.

Đến lúc đó, khinh khí cầu sẽ nhanh chóng rơi xuống.

Mà lỗ hổng này lại ở phía dưới túi khí, chịu lực khá nhỏ, tạm thời họ sẽ không bị rơi cấp tốc.

Thế nhưng dần dần lỗ rách này chắc chắn cũng sẽ càng lúc càng lớn, họ có thể gặp phải nguy hiểm bị rơi xuống bất kỳ lúc nào.

“Ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” tay lái phụ hỏi.

Tay lái chính ngẩng đầu lên nhìn túi cầu, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta về thành trước đi, sửa chỗ bị bị thủng một chút rồi quay lại!”

“Chỉ có thể như thế thôi!”

Tay lái phụ liếc mắt nhìn xuống rồi nói: “Ban nãy, sau khi Hải Đông Thanh bay ra, ta đã nhớ được lều trại của bọn họ rồi, đợi khi chúng ta quay lại, sẽ cho nổ tung một đám lều trại đó!”

“Được!” Tay lái chính gật đầu, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay lên.

Tay lái phụ cũng kéo tấm rèm đang chắn ánh sáng xuống, đề phòng bị Hải Đông Thanh đánh lén lần nữa.

Khinh khí cầu xuôi theo hướng gió bay về phía nam.

Trên thành Du Quan, khi phát hiện ánh lửa xông lên tận trời ở phương bắc, đám ‘bia đỡ đạn’ của Đông Man đang tấn công vào thành đều đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn về phương bắc, lúc ấy có không ít tên ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.

Nơi đóng quân của bọn họ ở trong doanh trại lớn rất gần với một đám cỏ khô cho gia súc, biết rõ rằng một khi đám cỏ khô đó bị cháy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Người nhà của bọn họ với trâu bò có thể không bị thiêu chết, nhưng vật tư còn lại bên trong doanh trại lớn nhất định sẽ bị thiếu hụt, trâu bò của bọn họ chắc chắn sẽ chết đói.


Còn người nhà, bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK