Doanh trại của người Đông Man thực sự quá lớn, trời cũng quá tối.
Dù có kính viễn vọng, cũng bay thấp xuống rồi, hai phi công vẫn không tìm được lều chỉ huy của người Đông Man ở đâu.
Mặc dù bây giờ bọn họ ném bừa lựu đạn xuống dưới là chắc chắn có thể nổ trúng kẻ địch, nhưng nổ trúng những tên lính quèn kia thì có ý nghĩa gì chứ?
Hai phi công đã lái khinh khí cầu bay vòng quanh doanh trại Đông Man rất lâu, nhưng vẫn không thể xác nhận được lều chính của người Đông Man ở đâu.
Nếu như là trước kia, khinh khí cầu của bọn họ nhiều thì có thể trút lựu đạn xuống khu vực trung tâm nơi lều trại tập trung kín mít, nhưng bây giờ họ chỉ có một khinh khí cầu, căn bản không có cách nào bao trùm được cuộc tấn công.
Hơn nữa, sau mấy ngày thủ thành, lựu đạn của bọn họ tiêu hao rất nhanh, bây giờ lựu đạn trong thành đã không còn nhiều nữa, bọn họ cần phải dùng tiết kiệm chút.
Sau khi đi vòng quanh hơn nửa tiếng, hai người thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể quyết định đánh cược một lần, ném bom vào căn lều ở trung tâm doanh trại Đông Man.
Bởi vì theo cách hiểu của bọn họ, tướng soái có lẽ sẽ ở trung tâm doanh trại, hơn nữa, đống lửa bên trong doanh trại này sáng nhất, vừa nhìn là biết bên trong có người, hơn nữa còn rất đông nữa.
Để cho nổ chính xác hơn, bọn họ tăng độ cao lên, để khinh khí cầu bay về phía bắc một đoạn, sau đó mới lại hạ độ cao để khinh khí cầu bay về phía nam.
Khi khinh khí cầu bay qua doanh trại Đông Man một lần nữa, khinh khí cầu đã hạ xuống độ cao mấy chục trượng.
Điều khiến cho hai phi công yên tâm là cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy dấu vết nào của Hải Đông Thanh, chứng tỏ Hải Đông Thanh thực sự sẽ không ra ngoài vào ban đêm.
Đây là một tin rất tốt với bọn họ.
Không có Hải Đông Thanh, bọn họ có thể hành động vào ban đêm được.
Cho dù tối nay không nổ chết được chỉ huy của đối phương, thì ngày mai vẫn có thể làm lại.
Tóm lại, từ hôm nay trở đi bọn họ muốn đối phương phải sống trong lo sợ.
Khinh khí cầu lặng lẽ bay lượn trên doanh trại Đông Man, khi đi ngang qua căn lều lớn ở giữa, hai phi công một người đốt hai quả lựu đạn, ném xuống bên dưới.
Bùm! Bùm! Bùm....
Với nhiều tiếng nổ, mấy căn lều lớn bên dưới đều bị lật ngược.
Toàn bộ doanh trại Đông Man cũng bị xáo trộn bởi mấy tiếng nổ này.
Khinh khí cầu sẽ không dừng lại mãi, nhân lúc trước khi khinh khí cầu bị gió thổi bay đi, hai người đã ném lựu đạn xuống như thể không cần tiền vậy.
Khi khinh khí cầu bay khỏi vị trí trung tâm, mấy chiếc lều lớn đã bị nổ tanh bành, tất cả người bên trong đều bị cát sắt trong lựu đạn đánh thành cái sàng.
"Hahahahahaha!"
Hai phi công nhìn nhau cười trên khinh khí cầu.
Trước đây bọn họ cũng từng tham gia trận chiến bảo vệ thành, đã đánh đến mức quá chán rồi.
Lúc này, bọn họ dường như đã tìm lại được cảm giác nghiền nát kẻ thù trên khinh khí cầu.
Sau khi cười xong, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Bởi vì khinh khí cầu đã bay tới khu vực thức ăn gia súc của đối phương.
Người Đông Man sống bằng nghề chăn nuôi, người đi đến đâu, ngựa dê bò đi đến chỗ đó.
Vì lần công thành này, vua Đông Man đã triệu tập rất nhiều bộ lạc, dê bò của bọn họ cũng đều chạy tới đây.
Nhiều dê cừu như vậy, lượng thức ăn gia súc tiêu hao mỗi ngày không cần nghĩ cũng biết được.
Bên cạnh chuồng dê cừu, chất đống những đống cỏ khô cao như những ngọn núi nhỏ vậy.
Những thứ cỏ khô này chính là mục tiêu thứ hai của phi công.