Bình thường, con tin được đưa đến đều là hoàng tử hoặc quý tộc quan trọng, chẳng hạn như Tần Thủy Hoàng ở đời trước của Kim Phi, cha của ông ta cũng đã làm con tin trong nhiều năm.
Nhưng từ xưa đến nay, chỉ có công chúa gả cho nước ngoài để hòa thân, chứ chưa từng có con tin là nữ.
Hơn nữa Kim Phi bắt Yabe là để làm thảo nguyên hỗn loạn, sao có thể thả hắn trở về được chứ?
“Công chúa Lộ Khiết, ta nói lần cuối cùng, không có chuyện ta thả Yabe ra, nếu cô đến vì chuyện này thì giờ cô có thể ra về được rồi đấy!”
Kim Phi nói, cầm quyển sách trên bàn lên, không định để ý đến công chúa Lộ Khiết nữa.
Thiết Chùy làm một động tác mời hướng thẳng ra bên ngoài.
Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không rời đi, mà nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, bổn cung còn có một vấn đề cuối cùng!"
“Cô nói đi.” Kim Phi lại ngẩng đầu lên.
“Bổn cung muốn lấy lại thi thể của những người ở ngoài thành, được không?"
Công chúa Lộ Khiết tỏ vẻ cầu xin: “Bọn họ đã chết trong trận chiến, không có tác dụng gì đối với ngài, ngài còn phải tốn nhân lực để chôn lấp, sao không giao cho chúng ta!”
Dân du mục không có chỗ ở cố định, hình thức chôn cất chủ yếu là hỏa táng.
Công chúa Lộ Khiết không tàn nhẫn như vua Đông Man, cô ta thực sự đau buồn khi nhìn thấy đống xác chết chất dưới tường thành, vì vậy cô ta muốn cho những người này được yên nghỉ.
Kim Phi lần này cũng không vội từ chối mà lại nhìn xoáy vào công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi không ngờ cô ta sẽ lại chủ động đòi thi thể.
Động thái này ít nhất cũng cho thấy công chúa Lộ Khiết quan tâm đến người Đông Man, không coi họ như bia đỡ đạn có thể tùy ý vứt bỏ.
“Có nên đưa cho cô ta không?” Kim Phi chợt thấy không chắc chắn lắm.
Quả thực, đúng như công chúa Lộ Khiết đã nói, y giữ lại những thi thể đó cũng vô ích, hơn nữa y sẽ phải hao phí nhân lực và vật lực để chôn cất.
Hơn nữa, thi thể quá nhiều, cho dù có chôn đi, nếu hố chôn tập thể quá lớn quá nông, năm sau vẫn có khả năng xảy ra dịch bệnh, tốt nhất là giao cho công chúa Lộ Khiết, để cho bọn họ xử lý là tốt nhất.
Tù binh liên quân Tấn Man cũng có thể tiết kiệm thời gian để đi xây sửa lại thành Du Quan.
Nhưng kẻ địch cần cậy nhờ, Kim Phi hiển nhiên sẽ không đồng ý ngay mà suy nghĩ một chút: “Ta có điều kiện, nếu cô đồng ý, ta có thể đồng ý để cô đưa thi thể đi!”
“Mời tiên sinh nói!”
“Thu Hải Đông Thanh của các ngươi lại!” Kim Phi nói.
Nếu không có Hải Đông Thanh, phi thuyền có thể tiếp tục cất cánh, tình thế khó khăn hiện tại của Kim Phi sẽ dễ dàng được giải quyết.
Đáng tiếc công chúa Lộ Khiết không đồng ý, mà hỏi ngược lại: “Tiên sinh, ngài cảm thấy ta có thể đồng ý được ư?”
“Nếu không đồng ý thì hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây!” Lưu Thiết híp mắt nói.
“Vị tráng sĩ này, ngươi không cần hù dọa bổn cung, nếu hôm nay bổn cung đã dám đến thì cũng đã không nghĩ đến chuyện được sống trở về!”
Công chúa Lộ Khiết quay đầu nhìn về phía Lưu Thiết: “Nhưng bổn cung cũng nhắc nhở các ngươi một tiếng, muốn giữ bổn cung lại, các ngươi cũng phải trả giá đắt!”
“Ai da, cô còn dám uy hiếp chúng ta?” Lưu Thiết cười khẩy nói: “Cô nói thử xem, chúng ta phải trả cái giá gì?”