Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh núi Ô Đầu được bao bọc bởi địa hình Đan Hà, có vô số thung lũng lớn nhỏ.

Hầu Tử dẫn theo mấy lính trinh sát ẩn náu ở trong một hẻm núi sâu cách núi Ô Đầu bốn dặm về phía tây bắc.

Phía sau anh ta, lính trinh sát đang chuẩn bị khinh khí cầu.

Biết rằng chín mươi phần trăm khả năng chiếc khinh khí cầu này sẽ bị chim ưng của kẻ địch giết chết, nên trọng lượng của khinh khí cầu này đã được giảm đi nhiều nhất có thể, ngoại trừ lò lửa cần thiết ra tất cả các đồ còn lại đều không được chuẩn bị.

Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, khinh khí cầu là một phương pháp trinh sát được đại đội trinh sát thường xuyên sử dụng nhất, đồng thời cũng là một môn huấn luyện bắt buộc của tất cả các lính trinh sát.

Mấy lính trinh sát cùng nhau làm việc, nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị.

Hai lính trinh sát đeo dù nhảy cũng đã làm xong kiểm tra lần cuối.

"Đại đội trưởng, có thể bắt đầu rồi!"

Một lính trinh sát đến báo cáo.

"Đã kiểm tra dù nhảy chưa?" Hầu Tử hỏi.

"Đại đội trưởng yên tâm đi, đều đã đeo lên rồi."

Một trong những lính trinh sát đeo dù nhảy cười trả lời.

Hầu Tử tiến lên giúp lính trinh sát chỉnh lại dây đai, sau đó trịnh trọng chào theo kiểu chào quân đội.

Núi non có thể chặn được bộ binh của Tần vương, nhưng không thể chặn được chim ưng.

Khoảng cách đường thẳng từ đây đến núi Ô Đầu chỉ có ba bốn dặm, với tốc độ của chim ưng, chỉ cần mấy nhịp thở là có thể bay tới được.

Tuy nhiên chim ưng không phải lúc nào cũng bay trên bầu trời, từ khi phát hiện khinh khí cầu đến lúc thả chim ưng có lẽ cũng phải mất một khoảng thời gian.

Khoảng thời gian này là cơ hội duy nhất của lính trinh sát.

Đến khi chim ưng tới, khinh khí cầu chắc chắn sẽ bị phá hỏng, hai lính trinh sát ở bên trên sẽ phải nhảy dù.

Mặc dù tất cả lính trinh sát đều đã trải qua khóa huấn luyện nhảy dù nghiêm ngặt nhưng nó vẫn rất nguy hiểm.

Nếu chim ưng tấn công dù nhảy thì sẽ càng nguy hiểm hơn!

Các lính trinh sát khác cũng đứng thẳng lưng, cùng chào với Hầu Tử.

Người lính trinh sát đeo dù nhảy chào lại, quay người đi về phía giỏ treo của khinh khí cầu.

Một lúc sau, khinh khí cầu từ từ bay lên từ thung lũng.

Vì để bay nhanh hơn, kích thước của khinh khí cầu này là nhỏ nhất, nhưng được trang bị lò lửa là lớn nhất.

Sau khi bay ra khỏi hẻm núi, tốc độ bay lên của khinh khí cầu đột nhiên tăng nhanh.

Hai lính trinh sát trên khinh khí cầu, một người điều khiển lò lửa, một người giơ ống nhòm lên, nhắm vào núi Ô Đầu.

Núi Ô Đầu, doanh trại của Tần vương.

Lúc này đang là lúc ăn cơm tối, binh lính của Tần vương đang cầm bát trên tay xếp hàng chuẩn bị lấy cơm.

Đột nhiên trinh thám phụ trách cảnh giới gõ chiêng lên.

"Có phải là tiêu cục Trấn Viễn đánh đến rồi không?"

"Mau nhìn kìa, phía tây là cái gì vậy?"

"Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"

"Chim ưng của chúng ta đâu, nhanh thả ra đi!"

Rất nhiều binh lính của Tần vương sợ hãi nhìn xung quanh, khi nhìn thấy khinh khí cầu ở phía tây, bầu không khí trong doanh trại lập tức trở nên hoảng loạn.

Trong mấy tháng qua, bọn họ thực sự bị tiêu cục Trấn Viễn đánh cho hoảng sợ rồi, rất nhiều binh lính của Tần vương đều có tâm lý ám ảnh về khinh khí cầu.

"Nhìn các ngươi hèn nhát như thế nào kìa!"

Một vị tướng lĩnh cấp trung có vết sẹo trên mặt hét lên, quay người chạy về phía căn lều lớn ở giữa doanh trại: "Tướng quân, tướng quân, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn lại tới rồi!"

"Bọn họ đang tìm đường chết à?"

Một vị tướng quân mập mạp bước từ trong lều lớn ra, liếc nhìn về phía tây: "Nhìn thấy khinh khí cầu, ngươi không đi tìm người Đông Man, tìm ta làm gì?"

Việc thuần hóa chim ưng cần có thời gian, người thuần hóa chim ưng ở đất Tần ít hơn nhiều so với thảo nguyên, mà cao thủ thuần hóa chim ưng lại càng ít, cho nên cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa thuần hóa được chim ưng của chính mình, đối phó với phi thuyền, vẫn cần dựa vào hai con Hải Đông Thanh mà người Đông Man đưa tới.

Một trong số đó ở bên cạnh Tần vương, con còn lại ở chỗ này.

Lúc này tướng lĩnh mặt sẹo mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến một căn lều khác ở gần đó.

Còn cách lều hơn mười mét, tướng lĩnh mặt sẹo đã nghe thấy tiếng thối nát từ trong lều truyền ra.

Trên thực tế, theo quy định của quân đội, khi hành quân không thể mang theo nữ thân quyến, nhưng quy định này đã bị các công tử nhà giàu phá vỡ từ lâu.

Khi nhiều công tử nhà giàu đảm nhận các vị trí trong quân đội, đều mang theo một nhóm tỳ nữ.

Người Đông Man càng không quan tâm đến quy định quân đội của Tần vương, huống hồ Tần vương bây giờ phải dựa vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại phi thuyền.

Khi đến núi Ô Đầu, hắn đã thẳng thừng tìm Tần vương muốn mấy cô gái thanh lâu, đưa theo cùng.

Kể từ sau khi đến núi Ô Đầu, người thuần hóa chim ưng Đông Man hầu như chưa từng rời khỏi lều.

Theo hắn thấy, tiêu cục Trấn Viễn biết rõ về Hải Đông Thanh, chắc chắn không dám đến.

Cho nên khi tướng lĩnh mặt sẹo gọi hắn ở cửa, người thuần hóa chim ưng không khỏi sửng sốt.

Đợi khi hắn mặc xong quần áo, đi đến căn lều bên cạnh thả Hải Đông Thanh ra, khinh khí cầu đã lơ lửng trên không trung được mấy phút.

Lính trinh sát cầm ống nhòm đã nhìn thấy rõ ràng tình hình núi Ô Đầu từ trên cao!

Thấy núi Ô Đầu xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, hai người đều biết Hải Đông Thanh đang tới.

"Chuẩn bị xong lựu đạn chưa?"

Lính trinh sát cầm ống nhòm hỏi.

"Yên tâm đi!"

Lính trinh sát phụ trách lò lửa cười, treo một quả lựu đạn vào thùng dầu hỏa: "Lần này phải biến Hải Đông Thanh thành gà quay! Đúng rồi, ngươi đã nhìn rõ chưa?"

"Nhìn rõ rồi!" Lính trinh sát phụ trách quan sát treo ống nhòm lên thắt lưng, kiểm tra lại dù nhảy.

Hai người chăm chú nhìn vào khoảng cách của Hải Đông Thanh, âm thầm tính toán thời gian.

Khi Hải Đông Thanh còn cách khinh khí cầu khoảng một dặm, lính trinh sát phụ trách lò lửa rút ngòi nổ lựu đạn, sau đó hai người đồng thời ngã ra sau, nằm thẳng nhảy ra khỏi giỏ treo.

Mấy giây sau, Hải Đông Thanh bay đến khinh khí cầu trên không trung, đưa móng vuốt sắc nhọn ra, chộp về hướng khinh khí cầu.

Tuy nhiên, đúng lúc này, quả lựu đạn ở bên dưới đột nhiên phát nổ, thùng dầu hỏa cũng bốc cháy!

Bùm!

Một biển lửa bùng lên trên bầu trời, che đi những ánh nắng chiều tà.

Sau đó một trận mưa lửa rơi từ trên trời xuống, Kim Phi ở đây, nhất định sẽ nhớ tới bữa tiệc bắn pháo hoa đêm giao thừa mà kiếp trước y đã nhìn thấy trên điện thoại di động.

Nhưng đáng tiếc tỉnh nơi y sống không cho phép bắn pháo hoa nên y chỉ có thể xem trên điện thoại di động.

Khinh khí cầu bị sóng không khí đẩy qua, Hải Đông Thanh bay phía trên cũng bị khinh khí cầu đập vào đầu, không ngừng kêu gào!

"Ngân Trảo của ta!"

Nghe thấy tiếng kêu của Hải Đông Thanh, người thuần hóa chim ưng vội vàng mím môi huýt sáo, kêu gọi Hải Đông Thanh.

Con Hải Đông Thanh này là gia tài và tính mạng của hắn, nếu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ xong luôn.

Hải Đông Thanh kêu gào, rơi xuống trên bả vai hắn.

Xác nhận Hải Đông Thanh chỉ bị đốt cháy một ít lông tơ, móng vuốt và cánh vẫn ổn, lúc này người thuần hóa chim ưng mới yên tâm.

Quay đầu về phía tướng lĩnh Tần vương hét lên: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh phái người đi bắt kẻ làm tổn thương Ngân Trảo về đây đi!"

Thật ra không cần hắn phải nói, khi khinh khí cầu bay lên chưa được bao lâu, đã có trinh sát của Tần vương đi về phía của khinh khí cầu.

Nhưng điều chờ đợi bọn họ là những hẻm núi và vách đá.

Ở bên khác, hai nhân viên hộ tống cũng an toàn hạ xuống.

"Đáng tiếc!"

Phát hiện Hải Đông Thanh chưa bị nổ chết, hai người đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Thật ra, Hầu Tử cũng tiếc nuối như hai người họ.

Nếu như vừa rồi biết đối phó với Hải Đông Thanh như vậy, anh ta sẽ nghĩ ra được kế hoạch tốt hơn.

Nhưng anh ta biết đây là điều hai người vừa mới tạm thời nghĩ tới, cũng không nói gì mà hỏi: "Thấy rõ tình hình ở núi Ô Đầu chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK