Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương gia chàng đừng tức giận, không phải Lão Đàm không đến, mà ông ấy và Nguy tiên sinh đang canh giữ kho hàng.”
Quan Hạ Nhi giải thích.
“Bọn họ đang canh giữ nhà kho nào? Nhân viên hộ tống trong làng không đủ dùng sao?” Kim Phi nghi hoặc hỏi.
Nguy Vô Nhai là một lang trung nổi tiếng ở quận Quảng Nguyên, y thuật không thể bàn cãi nhưng sức chiến đấu có thể xem nhẹ.
Lão Đàm mặc dù là người trong làng, thế nhưng lớn tuổi. Hơn nữa, trước kia lên núi bị ngã gãy chân, mặc dù hiểu về nối xương và cách chữa trị, khồng để lại vết thương cũ như Mãn Thương, nhưng cũng khồng thể làm được việc nặng
Trong làng có rất nhiều nhân viên hộ tống khoẻ mạnh như thế, nghĩ thế nào cũng không đến lượt bọn họ canh gác kho hàng.
“Còn không phải là hạt giống do đoàn viễn chinh mang về sao?”
Quan Hạ Nhi bất đắc dĩ nói: “Lúc hạt giống được đưa về đã trề thời kỳ gieo hạt, ta bảo người cất hạt giống vào kho, thế nhưng hai người họ không yên lòng, sợ có người trộm mất, cũng sợ nhân viên hộ tống không biết cách chăm sóc, để hạt giống bị mọt.”
“Hiện tại đang là mùa đông, hai người bọn họ còn là chuyên gia, hạt giống sẽ không bị mọt đâu.” Kim Phi dở khóc dở cười nói.
“Ta cũng nói như vậy, nhưng bọn họ không nghe.” Quan Hạ Nhi nói: “Nguy tiên sinh nói những hạt giống này là mấy người Vương đại ca liều mạng mang về, khồng thể có sơ suất, nếu không sẽ có lồi với mấy người Vương đại ca, cũng có lồi với người dân thiên hạ, nhất định phải tự trồng coi nhà kho mới yên tâm.”
“Phu quân, Hạ Nhi vốn không đồng ý đế Ngụy tiên sinh và Lão Đàm đi canh giữ kho hàng, nhưng ta đã đồng ý.”
Cửu cồng chúa đột nhiên xen vào: “Lô hạt giống này rất quan trọng, ta nghĩ cẩn thận một chút cũng không có gì sai.”
Nghe cô ấy nói vậy, Kim Phi thở dài, không hỏi nữa.
Bởi vì y hiểu được vì sao cửu công chúa phải làm như vậy.
Điều mà Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm thực sự lo lắng khồng phải là hạt giống sẽ bị trộm hay sinh mọt, mà là họ lo lắng có gián điệp như Nguy Lão Tam .
Hiện giờ, làng Tây Hà khắp nơi đều là kẻ địch, khồng ai có thế đảm bảo rằng sẽ không còn gián diệp trong làng nữa.
Nguy Lão Tam được Kim Phi tín nhiệm như vậy cũng có thể trở thành kẻ phản bội, không ai có thể đảm bảo rằng những người khác hoàn toàn đáng tin cậy.
Những năm gần đây khí hậu Đại Khang biến đổi thất thường, 80% là gặp phải thời kỳ tiểu băng hà.
Nếu dự đoán của Kim Phi là chính xác, thì trong vài năm tới, biến đổi khí hậu sẽ ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến sinh trưởng và thu hoạch cây trồng.
Nền nông nghiệp của Đại Khang vốn lạc hậu, lại trải qua chiến loạn, nếu như lương thực thu hoạch lại giảm mạnh, hậu quả thật khôn lường.
Kim Phi thà đồng thời khai chiến với Đảng Hạng, Thổ Phiên, Đông Man và các phiên vương trong thiên hạ, cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
So với kiếp trước của Kim Phi thì nền nồng nghiệp của Đại Khang tuy rằng lạc hậu, nhưng đất rộng người thưa, diện tích trồng trọt bình quân đầu người cũng nhiều hơn.
Nếu có đủ hạt giống chất lượng cao, thì lương thực trồng ra vẫn có thể giúp dân vượt qua thời kỳ khó khăn.
Bởi vậy, hạt giống này mang ý nghĩa không tầm thường, nếu thật sự bị gián điệp làm tổn hại, Kim Phi lại phải phái người đi nước K và Thiên Trúc để tìm giống.
Đội viền chinh đã đến đó vào năm ngoái, vàng bạc mang theo đều bị thất lạc ở trên đường nên hầu hết gần như dùng vũ lực để cướp, đắc tội với nhiều thế lực địa phương.
Nếu quay lại tìm hạt giống, chắc chắn sẽ bị nhắm tới, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy nữa.
Nếu trì hoãn thêm một ngày, nói không chừng sẽ có vô số người dân bị chết đói.
Đây là điều mà Kim Phi và cửu công chúa không muốn thây.
“Vậy thì tùy bọn họ đi,” Kim Phi nói: “Bố trí người dùng bùn trát chặt ngôi nhà, thay cửa để không lọt khí ra ngoài.
Gửi đến đó một cái bếp lò và vài gói than đá, đúng rồi, nhớ nhắc nhở người lắp bếp lò, lắp ống khói vào, tuyệt đối đừng để khói rò rỉ ra ngoài.”
“Được.” Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý: “Ta sẽ đi làm ngay.”
Nói xong, cô quay đầu ngựa trở về làng.
Thiết Chùy vội vàng vẫy tay về phía sau, một nhóm nhân viên hộ tống lập tức đi theo.
Mấy người Kim Phi tiếp tục chạy về phía xưởng thuỷtinh.
Phân xưởng thủy tinh sớm nhất là một căn lều được xây dựng cạnh nhà máy xi măng.
Căn lều này đủ để nung một số hạt thủy tinh, nhưng nó chắc chắn không thích hợp để sản xuất thủy tinh số lượng lớn.
Ngày nay, thủy tinh không còn là bí mật nữa, lão trưởng làng đã xây dựng một xưởng chuyên sản xuất thủy tinh bên cạnh nhà máy xi măng.
Khi mấy người Kim Phi tới nơi, họ nhìn thấy Lão Điền – người phụ trách xưởng thủy tinh ngồi xổm trên mặt đất, rầu rĩ với một đống thủy tinh vỡ.
Nhìn thấy Kim Phi tiến vào, Lão Điền dường như đã tìm được cứu tinh, khuôn mặt già nua vừa khóc vừa cười: “Tiên sinh, cuối cùng ngài đã trở lại, nếu không quay lại, có thế sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.”
“Đến mức nghiêm trọng như vậy sao?” Kim Phi bị Lão Điền chọc cười.
“Tiên sinh, có lẽ ngài không biết, lão trưởng làng và ông Tam đã nói, nếu đến cuối tháng mà ta vần khồng làm ra được tấm thủy tinh phẳng mà ngài nói, thì bọn họ sẽ chém chết ta!”
Lão Điền vừa khóc vừa nói: “Chỉ còn mấy ngày nữa là hết tháng, làm sao ta làm ra được đây?”
“Không phải ông biết thổi thuỷtinh sao?” Kim Phi hỏi.
Trên thực tế, cách tốt nhất để làm thủy tinh phẳng là làm thủy tinh nổi trên lớp kim loại nóng chảy có điểm nóng chảy thấp, nhưng cách làm này đòi hỏi yêu cầu quá cao, Kim Phi tạm thời không thế thực hiện được.
Nhưng vẫn có một cách khác đế tạo ra một tấm thủy tinh phẳng.
Đó là dùng thanh sắt thổi thủy tinh nóng chảy thành hình que, sau đó dùng kéo chuyên dụng cắt càng nhanh càng tốt, rồi dát thành một miếng thủy
tinh phẳng.
Kim Phi đã dạy Lão Điền phương pháp này từ lâu, năm ngoái ông ấy còn dùng biện pháp này làm ra gương.
“Tiên sinh, ta chỉ có thể thổi được những mảnh thuỷtinh nhỏ, chứ không thể thổi được những mảnh thuỷtinh lớn. Ta còn chưa kịp làm phẳng thì tấm thủy tinh đã nguội đi fôi vỡ tan.” Lão Điền bất lực giải thích: “Ta đã thử rất nhiều lần, nhưng mồi lần đều không thành công.”
“Tấm to không làm được thì làm tấm nhỏ chẳng phải được rồi sao?” Kim Phi bối rối hỏi: “Chỉ cần làm những tấm lớn bằng tấm gương trước kia, sau đó ghép nhiều mảnh lại với nhau cũng được mà.”
“Ta vốn dĩ cũng nói như vậy, nhưng ông Tam và lão trưởng làng khồng đồng ý, hai ông ấy nói cửa sổ của tiên sinh lớn như thế, phải làm một tấm thủy tinh lớn bằng vậy, dùng những mảnh nhỏ nhìn sẽ không đẹp!”
Vẻ mặt Lão Điền đau khổ nói: “Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự thử trước, nếu không được, chờ tiên sinh trở về, lại học hỏi tiên sinh.”
Lão trưởng làng và ông Tam đã tận mắt chứng kiến quá nhiều kỳ tích xảy ra với Kim Phi, theo bọn họ, Kim Phi đã dạy Lão Điền cách làm thuỷtinh, thì không có lý nào Lão Điền chỉ biết làm nhỏ, mà không biết làm lớn.
Nếu không làm được là do Lão Điền khồng có tinh phẳng.
Kim Phi đã dạy Lão Điền phương pháp này từ lâu, năm ngoái ông ấy còn dùng biện pháp này làm ra gương.
“Tiên sinh, ta chỉ có thể thổi được những mảnh thuỷtinh nhỏ, chứ không thể thổi được những mảnh thuỷtinh lớn. Ta còn chưa kịp làm phẳng thì tấm thủy tinh đã nguội đi fôi vỡ tan.” Lão Điền bất lực giải thích: “Ta đã thử rất nhiều lần, nhưng mồi lần đều không thành công.”
“Tấm to không làm được thì làm tấm nhỏ chẳng phải được rồi sao?” Kim Phi bối rối hỏi: “Chỉ cần làm những tấm lớn bằng tấm gương trước kia, sau đó ghép nhiều mảnh lại với nhau cũng được mà.”
“Ta vốn dĩ cũng nói như vậy, nhưng ông Tam và lão trưởng làng khồng đồng ý, hai ông ấy nói cửa sổ của tiên sinh lớn như thế, phải làm một tấm thủy tinh lớn bằng vậy, dùng những mảnh nhỏ nhìn sẽ không đẹp!”
Vẻ mặt Lão Điền đau khổ nói: “Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự thử trước, nếu không được, chờ tiên sinh trở về, lại học hỏi tiên sinh.”
Lão trưởng làng và ông Tam đã tận mắt chứng kiến quá nhiều kỳ tích xảy ra với Kim Phi, theo bọn họ, Kim Phi đã dạy Lão Điền cách làm thuỷtinh, thì không có lý nào Lão Điền chỉ biết làm nhỏ, mà không biết làm lớn.
Nếu không làm được là do Lão Điền khồng có năng lực.
“Tìm ta cũng vô dụng, tạm thời ta cũng không làm được.”
Kim Phi dở khóc dở cười nói: “ông cứ làm như trước đi, ta sẽ nói chuyện lại với hai vị trưởng làng.”
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Lão Điền nghe được lời này rất vui mừng.
Tảng đa đè nặng trong lòng hơn một tháng nay, cuối cùng cũng đã rơi xuống.
“Sau này nếu gặp lại chuyện như vậy thì tới tìm ta, nếu không cũng không đến mức trì hoãn nhiều chuyện đến vậy!”
“Vâng!” Lão Điền gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại oán thầm: “Vậy cũng phải tìm ra ngài mới được chứ.”
Trên thực tế, Lão Điền đã nói chuyện này với hai lão trưởng làng, nhưng bọn họ đều cho rằng Lão Điền đang kiếm cớ.
Lúc đó, Kim Phi cũng không có ở trong làng, Lão Điền cũng không tìm được y, đành phải tự mình thực hiện.
Nhưng ở trước mặt Kim Phi, ông ấy chắc chắn không thể nói như vậy, nếu không thì chẳng phải là đang tố cáo tội danh của hai vị trưởng làng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK