Ông Hồng nhìn theo bóng lưng Kim Phi, định gọi Kim Phi lại nhưng bị một người đàn ông trung niên bên cạnh chặn lại.
“Ông cụ, thôi vậy”, người đàn ông trung niên khuyên nhủ: “Ta nghĩ Quốc sư đại nhân nói cũng đúng, bây giờ người dân sắp chết đói, cho dù là Hải Thần cũng phải giết”.
“Ông cụ, quá muộn rồi, ngài cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi”.
Tất cả ngư dân đều nhìn thấy hết những việc Kim Phi và Đường Tiểu Bắc làm dạo gần đây, cũng vô cùng biết ơn họ.
Những ngư dân đi theo ông cụ Hồng cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là thân phận của ông cụ Hồng quá cao, cũng đã lớn tuổi, đến cửa tìm họ, họ cũng chỉ có thể đi theo sang đó.
Bây giờ có người lên tiếng khuyên bảo, những người khác cũng nói hùa theo.
“Hải Thần mà cũng dám giết, dám ăn, các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng”.
Ông cụ Hồng thấy người của mình đều không đứng về phía ông ta, tức đến mức giậm chân, xoay người bỏ đi.
“Hải Oa Tử, con tiễn ông cụ về”.
Người đàn ông trung niên giao việc bị mắng cho con trai mình, sau đó nói với những người khác: “Lẽ ra người nào nên đi làm thì cứ đi làm, ai không đi làm cũng nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay có lẽ sẽ bận rộn hơn trước, e rằng chúng ta đã để lại ảnh hưởng không tốt cho Khánh xưởng trưởng rồi, không thể trì hoãn thêm nữa”.
“Haizz, nếu biết trước ông cụ muốn tới gây phiền phức thì có đánh chết ta cũng không đến, thế chẳng phải hại người sao? Ông ta là người có địa vị và tuổi khá cao, không cần làm gì cũng có Hồng công tử nuôi ông ta, nhưng ta vẫn phải nuôi sống cả gia đình trong lúc làm công cho Quốc sư đại sư chứ, nếu chọc giận Quốc sư đại nhân thật, cả nhà ta sẽ chết đói mất”.
Một người trung niên gầy gò thấy ông cụ Hồng đi rồi bèn oán trách.
“Được rồi mà, Quốc sư đại nhân và Tiểu Bắc phu nhân rất bận, làm gì nhớ được ngươi là ai?”
Người trung niên an ủi: “Hơn nữa, cho dù có nhớ ngươi thì với tấm lòng của Quốc sư đại nhân, y sẽ không gây khó dễ cho ngươi”.
“Dĩ nhiên Quốc sư đại nhân sẽ không gây khó cho ta, nhưng Khánh xưởng trưởng thì chưa chắc”.
Người trung niên gầy gò khổ sở nói: “Các ngươi không biết tính cách của Khánh xưởng trưởng đâu, đó là người có thù tất báo đấy”.
Người trung niên vỗ vai người bạn đồng hành của mình rồi nói: “Vậy dạo này ngươi nên ít xuất hiện trước mặt Khánh xưởng trưởng đi, kẻo cô ấy ghi hận ngươi”.
Một đám người thở dài, sau đó giải tán.
Khánh Mộ Lam nhìn bóng lưng họ, thầm cắn răng.
Đúng thật là cô ấy bị đám người này làm cho tức chết, vì người trước đó ông cụ Hồng tìm đến là cô ấy, nhưng cô ấy lại không xử lý tốt chuyện này.
Cô ấy lo Đường Tiểu Bắc xem thường mình, càng lo lắng Kim Phi sẽ vì chuyện này mà nghĩ cô ấy vô dụng, không để cô ấy làm xưởng trưởng nữa.
Nhưng Khánh Mộ Lam là người có tính cách dám làm dám nhận, khi nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến, thay vì tránh né họ, cô ấy lại bước đến chủ động chào hỏi: “Tiên sinh, Tiểu Bắc”.
Kim Phi gật đầu, tiện thể nói: “Cô vất vả rồi, dẫn dắt mọi người bận rộn đến bây giờ”.
Gần đây Đông Hải quả thật rất bận, mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, câu nói này gần như đã trở thành câu cửa miệng của Kim Phi khi chào hỏi mọi người.
Nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam đang rất nhạy cảm vì chuyện vừa rồi, nghe Kim Phi nói thế, cô ấy còn tưởng Kim Phi đang cố ý ám chỉ cô ấy không có khả năng lãnh đạo đội ngũ của mình.
Tính tình Khánh Mộ Lam luôn thẳng thắn, nếu Kim Phi mắng một trận, cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn, bây giờ như thế này còn khó chịu hơn cả việc đánh cô ấy.
“Ta biết khả năng của mình có giới hạn, tiên sinh tìm một người khác quản lý xưởng đóng thuyền với Mãn Thương đi”.
Nói rồi cô ấy dẫn A Mai rời đi, nhưng lại bị Kim Phi gọi lại.
“Không phải, Khánh Mộ Lam, cô muốn làm gì?”
Kim Phi ngăn cản Khánh Mộ Lam lại hỏi: “Lúc đầu chúng ta đã đồng ý, ta có thể để cô phụ trách quản lý xưởng đóng thuyền nhưng tuyệt đối không được bỏ việc giữa chừng, tại sao cô không giữ lời?”
Vừa nghe thế, Khánh Mộ Lam lại càng cảm thấy tủi thân.
Ngài không để ta làm nữa, còn nói ta không giữ lời…
Đường Tiểu Bắc cũng cạn lời liếc nhìn Kim Phi.
Kim Phi không đoán được tâm tư của Khánh Mộ Lam, nhưng Đường Tiểu Bắc liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Biết Kim Phi và Khánh Mộ Lam đều là người thẳng tính, thế là Đường Tiểu Bắc cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Tướng công, Mộ Lam nghĩ cô ấy đã xử lý không tốt chuyện hôm nay, chàng đang trách cô ấy nên mới chủ động từ chức”.
Nghe thế, Kim Phi dở khóc dở cười vỗ vào gáy Khánh Mộ Lam: “Bảo cô quản lý một xưởng đóng thuyền, còn phụ trách luôn cả mấy thứ giả dối của quan trường luôn à, có gì cứ nói thẳng như trước không được sao?”
Cái vỗ này của Kim Phi còn rất nặng tay, Khánh Mộ Lam không chỉ không tức giận mà còn lộ ra vẻ vui mừng.
“Tiên sinh, ngài không trách ta à?”
“Trách cô cái gì?”, Kim Phi không hiểu gì khi bị Khánh Mộ Lam hỏi như thế.
“Ông cụ Hồng vừa rồi không cho giết cá lớn, ta… ta do dự rồi…”, Khánh Mộ Lam cúi đầu xuống nói: “Nếu ngài đã giao nhiệm vụ cho ta, ta không nên do dự”.
Ở thời đại phong kiến, Hoàng đế và quyền quý thích thuộc hạ kiểu nào nhất?
Không phải là người có khả năng mạnh nhất mà là người trung thành với mình.
Dù biết rõ nhiệm vụ của cấp trên giao cho là sai, nhưng vẫn đi thực hiện vô điều kiện.
Dù chủ tử muốn làm phản, cũng sẵn lòng đi theo bằng mọi giá.
Thuộc hạ như vậy rất dễ được lãnh đạo trọng dụng.
Ngược lại những người thông minh lại không phải là người ngoan ngoãn nghe lời được thế, kết cục thường không được tốt lắm.
Chẳng hạn như Đông Phương Sóc hay Dương Tu.
Nhưng Kim Phi không phải là mấy nhà chính trị, người mưu cơ ứng biến như Hán Vũ Đế và Tào Tháo, y chỉ là một người phái thực tế có tâm tư đơn thuần.
Thế là y lại vỗ vào đầu Khánh Mộ Lam: “Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, bất kể là lúc nào cũng không được đánh mất khả năng tự suy xét, phải hiểu rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Quản lý là một môn học vấn có kiến thức rất cao sâu, nhất là xưởng đóng thuyền số ba, thành phần công nhân trong đó rất phức tạp, cô phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào đó.
Kỳ thực ta nghĩ vừa rồi cô do dự không phải là sai lầm, mà là chứng tỏ cô đang trưởng thành, không còn là cô gái liều lĩnh, muốn làm gì thì làm như trước nữa mà đã học được cách suy xét và cân nhắc”.
“Thật sao?”, nghe thế, mắt Khánh Mộ Lam sáng rực, đầy mong đợi nhìn Kim Phi.
Cho dù Kim Phi là thẳng nam cũng có thể biết Khánh Mộ Lam muốn nghe điều gì.
Mặc dù người phụ trách trên danh nghĩa xưởng đóng thuyền số ba có hai người, nhưng Mãn Thương cũng là một kỹ thuật viên như Kim Phi, không có chút hứng thú nào với việc quản lý, nên về cơ bản xưởng đóng thuyền đều do Khánh Mộ Lam phụ trách.
Kể từ khi trở thành người phụ trách, do Khánh Mộ Lam gần như sống và ăn ở trong nhà máy, mỗi ngày cô ấy chỉ ngủ năm sáu tiếng, sụt cân và rám nắng đi nhiều.
Tính cách cũng trở nên chín chắn hơn trước rất nhiều, khi gặp vấn đề không hiểu sẽ nhờ người khác cho lời khuyên thay vì liều lĩnh như trước.
Kim Phi đều nhìn thấy hết những việc này.
Khánh Mộ lam là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, được nuôi chiều từ nhỏ, có thể làm được thế đã khiến Kim Phi vô cùng bất ngờ, cũng rất hài lòng.
Thật ra cho dù cô ấy không ngăn cản ông cụ Hồng, để ông cụ Hồng đi tìm Kim Phi, Kim Phi cũng sẽ không nghĩ cô ấy vô dụng chỉ vì chuyện này.
Biết lúc này Khánh Mộ lam cần nhất sự khích lệ, thế là Kim Phi gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là thật, ta rất hài lòng với biểu hiện gần đây của cô, hy vọng Khánh xưởng trưởng sẽ tiếp tục phát huy”.