Ai ngờ vừa ‘trấn áp’ lớp trẻ thì Triệu Nhạc đã lên ngôi, lại còn cần mẫn hơn bọn Mãn Thương, từ khi gia nhập tòa soạn đến giờ hầu như trước giờ Tý đều chưa đi ngủ.
Sau khi bọn Mãn Thương làm cả đêm, họ thường phải nghỉ ngơi rất lâu, tuy nhiên, Triệu Nhạc đã lớn tuổi nên không ngủ nhiều, còn làm thêm giờ đến tận nửa đêm, rồi sáng hôm sau lại dậy sớm, mà cũng hiếm khi ngủ trưa.
Kim Phi thực sự lo lắng một ngày nào đó Triệu Nhạc sẽ đột ngột qua đời.
“Ông ơi, nếu ông cứ thức khuya thế này thì cơ thể ông sẽ không chịu nổi đâu!”
“Càng lớn tuổi càng ít buồn ngủ, nên không thể ngủ được!”
Triệu Nhạc lắc đầu nói: "Không phải ta tới chỗ tiên sinh mới như vậy, ở Kim Xuyên cũng thường cả đêm không ngủ, ta đã quen rồi."
“Trần Văn Viễn còn quá trẻ, tòa soạn vẫn cần một người kỳ cựu như ông nên không thể để mệt quá được.”
Kim Phi nói: "Lát nữa để Ngụy tiên sinh kê chút đơn thuốc điều dưỡng cho ông."
“Cảm tạ tiên sinh đã quan tâm, ta sẽ để ý!”
Triệu Nhạc chỉ vào bản thảo: "Tiên sinh, ngài xem bản thảo này đi, nếu có vấn đề gì, ta sẽ sửa ngay bây giờ, nếu không có vấn đề gì thì lát nữa ta sẽ gửi cho xưởng in ấn, để họ mau chóng sắp chữ in ra.”
“Được rồi, ông Triệu, ông ăn gì trước đã.”
Kim Phi gọi Nhuận Nương làm một chén cháo cho Triệu Nhạc.
“Ta chỉ thích cháo của Nhuận Nương nấu, vừa đặc lại vừa thơm,” Triệu Nhạc bưng chén sứ lên, nháy mắt ra hiệu với Kim Phi: “Nhuận Nương là một cô nương tốt, tiên sinh chớ có để lỡ người ta.”
“Ông muốn làm mai cho Nhuận Nương sao?” Kim Phi liếc nhìn Triệu Nhạc.
“Tiên sinh, ngài đừng giả bộ với ta, ngài biết ta có ý gì mà?” Triệu Nhạc nói: “Ngài hỏi hết dân trong làng xem, có ai mà không biết Nhuận Nương đang đợi ngài?"
Kim Phi cúi đầu giả vờ đọc bản thảo, không muốn tiếp lời.
Không thể có chuyện Kim Phi không hiểu tâm tư của Nhuận Nương.
Thực ra, từ lâu người trong làng cũng đã coi Nhuận Nương là người của Kim Phi.
Nhưng hai người đã sớm chiều ở chung lâu như vậy, quen thuộc đến mức Kim Phi cũng ngại xuống tay.
Mà Đường Đông Đông và Tả Phi Phi cũng có tình trạng tương tự.
Cả hai đều có ý với Kim Phi, cũng đang chờ Kim Phi lên tiếng, tuy nhiên Kim Phi cũng là một người thụ động về mặt tình cảm, nếu người khác không đề cập đến thì y cũng sẽ được chăng hay chớ như vậy, nên cứ kéo dài cho đến bây giờ.
Thấy Kim Phi im lặng, Nhuận Nương đỏ mặt giải vây cho y: “Ông ơi, ông đừng lo chuyện của ta, nếu không có tiên sinh thì không chừng bây giờ ta đã chết ở nơi nào rồi, dù có nấu cơm cho tiên cả đời thì ta cũng bằng lòng!”
“Hai người các ngươi thật là!”
Triệu Nhạc thở dài: "Tiên sinh, có lẽ đêm qua ta thức khuya tới lơ mơ rồi nên mới cậy già lên mặt một hồi, Nhuận Nương tốt như vậy, cho dù cô ấy có sẵn sàng nấu cơm cho ngài cả đời, thì ngài cũng không thể để cô ấy ở góa trong khi phu quân vẫn còn sống chứ?
Hay là ngài muốn cô ấy gả cho người khác để giặt giũ, nấu cơm cho người khác? Rồi dọn giường, trải chiếu sinh con cho người khác?"
“Ông ơi, ông còn nói…”
Nhuận Nương giậm chân, đỏ mặt chạy đi.
Mà lòng Kim Phi chợt thấp thỏm.
Lúc trước để đối phó với sự chỉ trích của huyện lệnh Kim Xuyên, Quan Hạ Nhi đã tự quyết định nạp gần chục ngàn tiểu thiếp cho Kim Phi.
Nhưng Kim Phi luôn coi đây là một trò đùa và cũng chưa bao giờ để tâm tới, thay vào đó Quan Hạ Nhi thông báo cho những "tiểu thiếp" này rằng, nếu ai muốn gả cho người mình muốn thì tới tìm Quan Hạ Nhi lấy lại hôn thư, sống cuộc sống mà mình muốn sống.
Không phải Kim Phi ra vẻ rộng lượng, mà do y thực sự không muốn làm trễ nãi một cô gái mà y chưa từng gặp.
Nhưng những gì Triệu Nhạc vừa nói lúc nảy khiến Kim Phi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Nhuận Nương phải đi giặt giũ, nấu cơm cho người đàn ông khác, rồi còn thành hôn và sinh con với một người đàn ông khác.
Lúc này, cuối cùng Kim Phi cũng nhận ra rằng mình thật sự không thể rời xa Nhuận Nương.