Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bọn họ không biết phi thuyền là cái gì, cũng không dám đến gần, cho đến khi nhìn thấy đội Chung Minh và người của tiêu cục Trấn Viễn đi theo Kim Phi vào làng, dân làng mới yên tâm, nối tiếp nhau đi ra sân.

"Lương tiên sinh, cái thứ bay trên trời đó là cái gì vậy ạ, sao lớn thế?"

"Lương tiên sinh, khi nào mới ra ngoài sửa đường lại vậy ạ, ta ngồi không ở nhà hơn nửa tháng rồi."

"Lương tiên sinh, anh chàng nhỏ bé bên cạnh ngài là ai vậy, trông đẹp trai thật đấy, đã lập gia đình chưa?"

...

Lương Hữu Dư từng chủ trì công việc phân chia đất trong làng, các dân làng đều biết anh ta, mồm năm miệng mười hỏi đủ loại câu hỏi.

Trong đó điều được hỏi nhiều nhất, chính là việc liên quan tới phi thuyền và Kim Phi là ai.

Người đến sau càng ngày càng nhiều, lấp kín con đường mòn vốn không rộng rãi.

"Mọi người nên nhường đường, không nên làm chậm trễ chính sự của Kim tiên sinh!"

Lương Hữu Dư bất lực nói.

"Kim tiên sinh nào?" Một dân làng cười hỏi.

"Đương nhiên là Kim tiên sinh quốc sư đương triều, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đấy!"

"Chính là Kim tiên sinh mà đoàn ca múa nói đến, người bảo Lương tiên sinh chia đất cho chúng ta à?"

"Trừ vị Kim tiên sinh này ra, còn có thể là ai?" Lương Hữu Dư ưỡn ngực nói.

Kết quả là mới vừa nói xong, người dân làng vừa đặt câu hỏi đã quỳ xuống ngay lập tức.

Sau đó cứ như bị lây lan, những dân làng khác sau lưng cũng quỳ xuống theo.

Chỉ một lát sau, mọi người đã quỳ đầy trên con đường trước mặt.

“Kim tiên sinh vạn tuế!”

“Bồ Tát sống vạn tuế!”

Mọi người quỳ rạp xuống đất liên tục lạy Kim Phi.

"Mọi người đang làm gì vậy? Mau đứng lên!"

Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy kéo một người dân ở phía trước đứng dậy.

Nhưng khi Thiết Chùy đi kéo một người dân khác, thì người dân vừa được kéo lên lại quỳ xuống.

Con đường phía trước đã bị chặn, Kim Phi dù có muốn đi thì cũng không đi được.

"Mọi người mau đứng dậy đi, tiên sinh không thích người ta quỳ lại mình."

Lương Hữu Dư nhanh chóng phân công cho các thành viên khác trong đội Chung Minh đi kéo người dân dậy.

Một nhóm người ồn ào lộn xộn hồi lâu, cuối cùng người dân cũng bình tĩnh lại, đứng qua hai bên đường.

Thiết Chùy dẫn cận vệ vây quanh Kim Phi ở giữa rồi đi xuyên qua đám đông.

"Người dân ở đây nhiệt tình thật đấy!"

Kim Phi vừa cảm động vừa lau mồ hôi trên trán.

“Họ không chỉ nhiệt tình mà còn vô cùng biết ơn tiên sinh.”

Lương Hữu Dư nói: “Ta là người huyện Tử Đồng, năm ngoái buốt giá, nếu không nhờ tiên sinh hỗ trợ tiền và lương thực cho mọi người tìm đường sống thì không biết đã có bao nhiêu người chết đói.

Năm nay tiên sinh còn giảm thuế má, còn chia ruộng đất của địa chủ cho người dân, nên người dân huyện Tử Đồng đều gọi tiên sinh là Bồ Tát sống đấy.

Thấy Bồ Tát, đương nhiên phải quỳ lạy!"

"Đừng nói ta không phải Bồ Tát. Cho dù ta thật sự là Bồ Tát, cũng không cần phải quỳ lạy."


Kim Phi xua tay nói: “Từ nay về sau, người dân Đại Khang chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ngoài ra thì không cần quỳ lạy ai nữa hết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK