Hơn nữa, Ngô vương cố ý phong tỏa tin tức về Kim Phi, thế nên đại đa số binh phủ chỉ từng mơ hồ nghe đến danh tiếng của Kim Phi, hoặc tiêu cục Trấn Viễn, chứ chưa bao giờ nghe nói, càng chưa bao giờ thấy phi thuyền.
Giờ đột nhiên có một con quái vật to lớn bay trên đầu mình, còn kèm theo tiếng động cơ hơi nước ầm ầm, không ít binh phủ đã sợ đến mức choáng váng, vô ý thức chạy đến cổng doanh trại.
Nhưng họ còn chưa kịp chạy tới cổng, nhân viên hộ tống đã ném một quả lựu đạn xuống khu đất trống.
Binh phủ quận Bình Giang đã từng nhìn thấy cái này bao giờ đâu?
Tiếng nổ vang dội cùng sóng xung kích ập đến, khiến cho bọn họ sợ đến xây xẩm mặt mày!
“Ôi trời ơi, đây là ông Thiên Lôi do ông trời phái xuống đây ư?”
Không ít binh lính sợ tới mức nhũn hết cả chân ra.
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một giọng nói:
“Tất cả mọi người ném vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, ai dám động đậy, ông đây sẽ khiến các ngươi nổ tung!”
Nếu như binh lính ẻo lả của bọn tướng lĩnh quý tộc là con gà yếu ớt, thì binh phủ chính là gà con trong số những con gà yếu ớt.
Bọn chúng chỉ giỏi bắt nạt người dân, bắt chẹt tiểu thương, chứ nếu gặp chuyện thì đều sợ hãi vâng lời.
Thanh âm được phóng đại bằng loa, lại phối hợp tiếng máy hơi nước chạy ầm ầm, không khác gì tiếng của các vị thần.
Hơn nữa quả lựu đạn nổ vang ban nãy càng mang đến cảm giác chân thật, rất nhiều binh phủ đều quỳ xuống hết.
Còn có rất nhiều người dập đầu liên tục, hô: “Lôi thần tha mạng!”
Phi thuyền bay trên nha phủ của quận trưởng cũng không phải chỉ để bay chơi.
Hàn Phong giơ loa, hô: “Quận trưởng Bình Giang nghe đây, cho ngươi thời gian một nén hương để đầu hàng, nếu không ông đây sẽ san bằng nha phủ của ngươi!”
Kết quả, Hàn Phong còn chưa đốt hương, quận trưởng Bình Giang đã lao từ trong phòng ra, ông ta ngửa đầu hô to: “Đừng nổ, đừng nổ, ta đầu hàng!”
Binh lính bình thường có thể không biết rõ ràng về tiêu cục Trấn Viễn, nhưng ông ta đứng đầu cả một quận, sao có thể không biết?
Đó là quân đội dưới trướng Kim Phi, là con át chủ bài của y, chỉ với một năm ngắn ngủi, đã liên tiếp đánh bại Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, đánh chiếm quận Bình Giang nho nhỏ này của ông ta chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?
Không thấy Ngô vương cũng sợ đến mức không dám thò đầu ra à?
Phi thuyền của tiêu cục đã bay trên đầu rồi, còn không chịu đầu hàng là muốn chờ chết hả?
“Phát tín hiệu, để đội quân của Lão Đường vào thành!”
Hàn Phong buông kính viễn vọng, nói.
Viu!
Một mũi tên lệnh nổ mạnh trên không trung, Đường Phi dẫn đội nhân viên hộ tống chủ lực đang chờ ở ngoài vào thành.
Quận Bình Giang nằm ở giữa Giang Nam, binh phủ tuy rằng không có năng lực chiến đấu lắm, nhưng cũng là lực lượng vũ trang duy nhất của cả quận.
Khống chế được binh phủ và quận trưởng thì chẳng khác nào khống chế được tòa thành này, kế tiếp chỉ cần sàng lọc chọn binh phủ và thành lập đội ngũ là được.
Nhân viên hộ tống đã đánh chiếm được rất nhiều thành trì của đất Tần, nên đã quen với việc này từ lâu rồi.
Sau khi vào thành, nhân viên hộ tống nhanh chóng chia làm hai bộ phận.
Một bộ phận nhiều người thì đi đến doanh trại binh phủ, bộ phận ít người thì theo Đường Phi, tiến thẳng đến nha phủ của quận trưởng.
Mãi cho đến lúc này, dân chúng quận Bình Giang còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, họ vẫn trốn trong nhà, nhìn lén ra ngoài qua khe cửa.
Họ thấy phi thuyền chỉ lơ lửng ở phía trên doanh trại binh phủ và nha phủ của quận trưởng, mà không có ý làm thương tổn người khác, họ mới thêm can đảm đi ra.
“Con cá khổng lồ bay trên bầu trời kia là cái gì vậy nhỉ?”