Theo ám hiệu mà anh ta và Kim Phi đã thống nhất, pháo hiệu số chín biểu thị trên chiến trường đã phát sinh tình hình khẩn cấp, hỏi Kim Phi liệu anh ta có thể đưa ra quyết định hay không.
Nếu như Kim Phi trả lời bằng cột khói xanh nghĩa là đồng ý.
Nếu như trả lời bằng khói màu đỏ nghĩa là không đồng ý.
Kim Phi vẫn luôn đang quan sát chiến trường, khi nhìn thấy pháo hiệu do Trương Lương bắn ra, y lập tức quyết định giao quyền quyết định cho anh ta.
Trương Lương nhìn thấy cột khói màu xanh, lập tức hét lên: "Hắc Tử, hành động đi!"
"Được!"
Một nhân viên hộ tống trong đội ngũ đáp lời, lập tức lấy tấm bảng mây tre trên xe đẩy ra và bắt đầu lắp ráp giỏ treo.
Mấy nhân viên hộ tống khác đã bắt đầu khéo léo đổ khí nóng vào trong khinh khí cầu.
Bọn họ đều là những phi hành viên được Lão Ưng huấn luyện, đặc biệt được phái đến để tuân theo mệnh lệnh của Trương Lương.
Trong khi đám người Hắc Tử lắp ráp khinh khí cầu, lúc này Trương Lương vỗ vai Đại Tráng và nói: "Vất vả rồi, trở về ta sẽ lập tức báo cáo công lao của các ngươi!"
"Ha ha, nhất định rồi!" Đại Tráng vui mừng cười đến mang tai.
"Đừng vội vui mừng, lát nữa nói không chừng sẽ phải đánh một trận chiến khốc liệt đó!"
Trương Lương liếc nhìn Đại Tráng, định quay người rời đi.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh ta thích hợp dẫn quân hơn Kim Phi.
Kim Phi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy có nhân viên hộ tống chết trong trận chiến.
Nhưng đánh giặc đâu có người bất tử được chứ?
Theo Trương Lương thấy, chỉ cần đám người Đại Tráng có thể thuận lợi chém đổ cờ chủ soái, cho dù một phần ba số nhân viên hộ tống chết đi, anh ta cũng có thể chấp nhận được.
Với nỗ lực của đám người Hắc Tử, một chiếc khinh khí cầu mới đã nhanh chóng bay lên.
Trương Lương lấy từ cái túi trên ngựa chiến ra cái ống nhòm, chui vào giỏ treo.
"Lương huynh, huynh đang làm gì vậy?"
Đại Tráng vừa hỏi vừa kéo giỏ treo lên.
"Tấn công doanh trại Đông Man!"
"Chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà tấn công doanh trại Đông Man sao?" Đại Tráng nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tính tới tính lui bọn họ mới chỉ có khoảng hai nghìn người, trong khi người Đông Man có ba mươi nghìn binh mã.
Cho dù bên địch có người bị nổ chết, người bị mù không ít, cũng không thể là đội quân mà hai nghìn người bọn họ có thể đánh bại được?
"Hiện tại người Đông Man đã bị tổn thất nặng nề, hoàn toàn choáng váng, không còn tinh thần chiến đấu, Yakimo đã bị chúng ta bắt giữ, ngay cả người chỉ huy cũng không có, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay, nếu đợi khi bọn họ khôi phục lại tinh thần, đùng một cái giải tán hết thì không phải là sẽ phiền phức sao?"
Trương Lương giải thích: "Cho nên, tiếp theo chúng ta sẽ phải đánh một trận đánh khốc liệt, nếu không thành công thì cũng thành nhân”.
"Đại Tráng, nghe lời ta, lát nữa ngươi sẽ dẫn người về phía bắc..."
Trương Lương đứng trong giỏ treo, sau khi tổ chức một cuộc họp tác chiến ngắn gọn cho Đại Tráng xong, anh ta bảo Hắc Tử điều khiển khinh khí cầu bay lên.
Một số chiếc cung nỏ hạng nặng trong quân đội Đại Khang bị bọn Đông Man lấy đi đã bị mấy người Đại Tráng làm cho nổ tung, nên khinh khí cầu bay lên độ cao hơn trăm mét, Trương Lương bảo Hắc Tử đừng bay lên nữa.
Có người dùng dây thừng trói Yakimo và cờ soái Đông Man lại, rồi treo lên cao 23 mét so với mặt đất, còn tìm thêm một số ngựa chiến để kéo khinh khí cầu.
Cứ như vậy, binh lính Đông Man trên mặt đất đều có thể nhìn thấy rõ ràng Yakimo và cờ soái.
Trương Lương đứng trong giỏ cũng có thể nhìn toàn cảnh doanh trại của Đông Man.
Anh ta lấy kính viễn vọng quan sát một số vị trí chủ chốt, dứt khoát yêu cầu người cầm cờ truyền lệnh.