“Công chúa Lộ Khiết?’
Kim Phi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra thật sự có người như vậy.
Lúc trước, sau khi bắt sống vua Đông Man ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết cũng từng đến thành Du Quan cầu kiến Kim Phi, yêu cầu Kim Phi hãy thả Yabe nhưng Kim Phi đã từ chối không thương tiếc.
Vì thế công chúa Lộ Khiết lại yêu cầu giao ra thi thể các tướng sĩ Đông Man.
Lần này Kim Phi không từ chối, để công chúa Lộ Khiết giao nộp bò và cừu để bồi thường cho chiến tranh rồi đồng ý cho cô ta dọn dẹp thi thể ngoài thành Du Quan.
Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Du Quan thì việc này được giao cho Lưu Thiết phụ trách.
Có điều, Kim Phi vẫn luôn duy trì quan sát.
Theo tấu chương do Lưu Thiết gửi về, sau khi Kim Phi rời đi được bảy ngày, công chúa Lộ Khiết đã sắp xếp người đưa lô bò, cừu và ngựa chiến đợt đầu tiên đến thành Du Quan theo ước định. Đồng thời mang đến rất nhiều người Đông Man tìm một địa điểm ở phía tây bắc thành Du Quan rồi bắt đầu chôn cất thi thể.
Sau đó Kim Phi bị Lý Lăng Duệ và Tần vương bao vây ở Hi Châu, tình hình rất bất lợi, rất nhiều quyền quý Trung Nguyên đều thấy Kim Phi không có lợi thế, một số tàn dư của quyền quý ban đầu bị xử lí cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Khi đó Đông Man mới gửi đợt bồi thường đầu tiên, chỉ chiếm 20% tổng số tiền bồi thường.
Nếu bọn họ nuốt lời thì sẽ không trả 80% số tiền bồi thường còn lại nữa.
Cho nên khi đó, hầu như tất cả mọi người trong thành Du Quan đều tin rằng công chúa Lộ Khiết sẽ nuốt lời.
Lưu Thiết đã nghĩ, nếu công chúa Lộ Khiết dám thất hứa, anh ta sẽ dẫn binh đến thành Du Quan, công kích những tộc nhân Đông Man đang chôn cất thi thể, bắt bọn họ phải đào thi thể lên.
Lưu Thiết đã sẵn sàng ra tay, nhưng từ đầu đến cuối, công chúa Lộ Khiết chưa từng có dấu hiệu thất hứa.
Vẫn mang theo người trong tộc của cô ta đi chôn cất thi thể, đến ngày giao hẹn thì mang bò, cừu và ngựa chiến đều được giao đi như đã định.
Chỉ là bò và cừu được đưa tới càng ngày càng lớn, ngựa chiến càng ngày càng khỏe, chứng tỏ bọn họ đã đưa hết ngựa gầy, bò, cừu rồi.
Sự thật đã chứng minh quyết định của công chúa Lộ Khiết là đúng đắn.
Mặc dù Lưu Thiết không có khả năng chiếm đóng Đông Man, nhưng anh ta có thể cử nhân viên hộ tống ngồi phi thuyền đi quấy rối, đi cướp bóc bò, cừu và bãi cỏ của Đông Man.
Nếu lúc đó cô ta nuốt lời thì giờ đây Đông Man chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh khác.
Ngoài miệng Quan Hạ Nhi nói sẽ không để ý đến Kim Phi nữa, phải đi về ăn cơm, kết quả lại không hề rời đi.
Nghe cận vệ báo cáo xong, tò mò hỏi: “Đương gia, công chúa Lộ Khiết là ai thế?”
“Là cô cô của Yabe.”
Kim Phi mỉm cười rồi kể lại câu chuyện về công chúa Lộ Khiết.
Sau khi Yabe bị bắt, hắn bị nhân viên hộ tống đưa về Xuyên Thục, Quan Hạ Nhi đã gặp hắn ta một, hai lần.
“Không ngờ Yabe lại có một người cô trẻ như vậy.” Quan Hạ Nhi giễu cợt rồi hỏi tiếp: “Cô ta đến Đông Hải làm gì?”
“Ta còn chưa được gặp cô ta thì sao mà biết được?”
Kim Phi mỉm cười rồi kéo Quan Hạ Nhi đứng dậy: “Chỉ sợ Nhuận Nương sốt ruột rồi, đi thôi, chúng ta về ăn cơm trước đã!”
Mục đích của công chúa Lộ Khiết đến Đông Hải vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa còn cách xa hơn mười dặm.
Lúc này gió đông nam đang thổi mạnh, với tốc độ của đoàn thuyền Đông Man, dù cho công chúa Lộ Khiết đến để tìm Kim Phi thì sợ rằng phải mất nửa buổi sáng mới đến được xưởng đóng thuyền.
Không chỉ có Kim Phi chú ý đến mũi tên lệnh phía Bắc mà những người khác cũng đều chú ý.
Vì thế khi Kim Phi trở về nhà thì bàn ăn cũng ngồi kín rồi.
Không chỉ có Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi mà người gần đây thích ngủ nướng là Bắc Thiên Tầm cũng đến.
Ngay cả người gần đây luôn ăn uống, ngủ nghỉ ở ao An Gia như Khánh Mộ Lam cũng vội vã chạy tới.
Ao An Gia cách xưởng đóng thuyền bảy dặm về phía Bắc, càng gần với đoàn thuyền của công chúa Lộ Khiết.
Sau khi nhìn thấy mũi tên lệnh, Khánh Mộ Lam lập tức cử người đi thăm dò và biết tin công chúa Lộ Khiết đến đây còn sớm hơn cả Kim Phi.
Lúc trước khi chi viện cho thành Du Quan, Khánh Mộ Lam cũng đi theo Kim Phi và gặp được công chúa Lộ Khiết.
Sau khi trông thấy Kim Phi bèn nóng lòng hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài nói không sai, cuối cùng công chúa Lộ Khiết của Đông Man cũng không thể ngồi im được nữa, đến tìm ngài rồi!”
Khánh Mộ Lam cũng có mặt khi Kim Phi đàm phán với công chúa Lộ Khiết.
Khi đó, theo ý của Khánh Mộ Lam và Lưu Thiết thì nên giữ công chúa Lộ Khiết ở lại để ngăn cản cô ta trở thành Tần vương thứ hai, nhưng Kim Phi vẫn để cô ta đi.
Sau đó mưu sĩ dưới trướng của Lưu Thiết là Điền tiên sinh giải thích cho Khánh Mộ Lam thì cô ấy mới hiểu, thì ra Kim Phi để công chúa Lộ Khiết rời đi là muốn công chúa Lộ Khiết trở về để tranh đấu với quyền quý Đông Man, từ đó tiêu hao thực lực của Đông Man, để tránh bọn họ không lại đến thành Du Quan làm phiền một lần nữa.
Sau khi Khánh Mộ Lam hiểu ý định của Kim Phi thì cô ấy đã đề nghị Kim Phi bí mật giúp đỡ công chúa Lộ Khiết, như vậy có thể khuấy vũng nước đó thêm đục hơn, càng dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng Kim Phi cảm thấy loại chuyện như thế không thể làm vội vàng, phải đợi đến khi công chúa Lộ Khiết đi đến đường cùng và chủ động đến tìm y thì mới được.
Vì thế chuyện này tạm thời gác lại.
Thỉnh thoảng Lưu Thiết sẽ viết tấu chương gửi cho Cửu công chúa và Kim Phi để báo cáo tình hình công việc, không có khả năng để cho Khánh Mộ Lam báo cáo.
Cho nên sau khi rời khỏi thành Du Quan, Khánh Mộ Lam không biết tình hình ở thành Du Quan, vừa rồi biết tin công chúa Lộ Khiết đến đây, Khánh Mộ Lam bèn bỏ xuống những công việc trong tay, tranh thủ thời gian đến tìm Kim Phi.
Một là lo lắng Kim Phi vẫn chưa biết tin công chúa Lộ Khiết đến. Hai là biết chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ không vô duyên vô cớ mà đến Đông Hải, muốn đến xem lần này công chúa Lộ Khiết đến đây là có mục đích gì.
“Tướng công, theo ý của Mộ Lam thì có phải chàng đã sớm biết công chúa Lộ Khiết sẽ đến tìm chàng rồi đúng không?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Lúc đó ta chỉ đoán thôi, không chắc chắn cho lắm."
Thấy trong nhà ăn không có người ngoài, Kim Phi bèn để Khánh Mộ Lam nói lại nội dung đàm phán lúc đó nói lại một lượt.
“Nếu nói như vậy thì xem ra nội đấu ở Đông Man khá nghiêm trọng, tình hình của công chúa Lộ Khiết không tốt lắm.”
Đường Tiểu Bắc phân tích một lượt sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
Cô ấy phụ trách thương hội Kim Xuyên và tiền trang, để tránh những rắc rối không đáng có, Đường Tiểu Bắc không tham gia nhiều vào công việc chính trị của Xuyên Thục chứ đừng nói đến một nơi xa xôi như Đông Man.
Nhưng Đường Tiểu Bắc biết, nhất định đội Chung Minh và cục tình báo sẽ để ý đến Đông Man.
Cô ấy đầu nhìn Kim Phi bởi vì muốn xác nhận suy đoán của bản thân.
Kim Phi đoán được ý định của Đường Tiểu Bắc, khẽ lắc đầu và nói: "Người Đông Man khác với những nơi khác, họ sống quá rải rác, giữa các bộ lạc khác nhau rất ít liên lạc với nhau. Mà những người cùng bộ tộc với nhau đều là tộc nhân, một khi người ngoài đến gần thì lập tức sẽ bị phát hiện và theo dõi, rất khó để sắp xếp gián điệp.
Cho nên ta chỉ biết hiện tại Đông Man đang hỗn loạn, nhưng đến mức độ nào thì ta thực sự không biết.”
Đường Tiểu Bắc không rõ Kim Phi thật sự không biết, hay là y cảm thấy tình báo này cần phải bí mật, không thích hợp chia sẻ trước mặt nhiều người như vậy.
Dù thế nào đi nữa, việc tiếp tục hỏi cũng không thích hợp.
Vì thế Đường Tiểu Bắc chủ động chuyển chủ đề, nhướng mày, nheo mắt hỏi: "Tướng công, ta nghe nói công chúa Lộ Khiết được mệnh danh là minh châu thảo nguyên, là thiếu nữ xinh đẹp nhất thảo nguyên, giờ đây chủ động đưa đến tận nơi, chàng có nhận xét gì không?”