Có lẽ vì cùng là một loại người nên cô ấy rất đồng cảm với những gì Bắc Thiên Tầm đã trải qua.
Lặng đi một lúc, cô ấy thấp giọng hỏi:
“Tiên sinh ngài muốn nhận cô nương này làm hộ vệ bên cạnh sao?”
"Đúng vậy.” Kim Phi cũng không phủ nhận.
“Ta hiểu rồi,” A Mai gật đầu: “Ta sẽ thuyết phục cô ấy giúp ngài.”
Dù bình thường cô ấy và Kim Phi không giao lưu với nhau nhiều lắm, nhưng cô ấy cũng có thể thấy Kim Phi đối xử với thủ hạ của mình thế nào.
Nhiều nhà quyền quý ở Đại Khang không coi hạ nhân của mình là con người, một số công tử ăn chơi trác táng cũng tốt với hộ vệ, nhưng cũng chỉ để họ nhớ tình nhớ nghĩa vì lỡ có gặp nguy hiểm, thì hộ vệ có thể chắn cho họ một đao.
Còn thực sự sự đối xử tử tế với hạ nhân từ tận đáy lòng, A Mai chỉ thấy có mỗi Kim Phi.
Không chỉ đối xử với những hộ vệ thân cận như Đại Lưu mà cả những cận vệ bình thường, Kim Phi cũng sẽ không coi thường mạng sống của họ mà còn trang bị cho họ tốt nhất để nâng cao tỷ lệ sống sót của họ.
Trong suy nghĩ của A Mai, Bắc Thiên Tầm vốn đã khốn khổ rồi, nên theo được một chủ nhân nhưng Kim Phi thì âu cũng là may mắn của cô ấy.
Cho nên cô ấy nghĩ chờ lúc sau sẽ giúp Kim Phi thuyết phục cô nương này.
“Vậy thì cảm ơn A Mai cô nương.” Kim Phi nhắc nhở: “Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là bảo vệ ta, đừng để cô ấy vừa tới đã vặn cổ ta đấy.”
“Tiên sinh, ngài nghĩ chúng ta đều là những kẻ cuồng bạo lực đó sao?"
A Mai vừa tức giận vừa buồn cười: "Nhưng mà sao ngài không sợ ta vặn cổ ngài?"
"Các cô còn không phải vậy sao? Ta đã bị con nhóc Thấm Nhi kia giẫm một cái, móng chân cũng không còn đây!"
Kim Phi liếc mắt nhìn A Mai một cái: "Nào, thành thật đi, khi cô mới đến làng Tây Hà, lúc ta chỉnh đốn Khánh Mộ Lam, có phải cô đã muốn vặn cổ ta không?"
"Ồ… Đúng là từng muốn như thế." A Mai cũng thật thà gật đầu.
"Không phải chứ? Thế mà cô đã nghĩ tới chuyện đó?" Kim Phi vô thức giữ khoảng cách với A Mai.
Hi hi!
A Mai bị Kim Phi chọc cười: "Xem đi ta dọa ngài rồi, nhưng bây giờ thì không đâu! Mà nếu ta thật sự muốn vặn ngài thì ngài cũng chạy không thoát."
"Cho dù như thế thì cô cũng đừng nói ra chứ, cho ta chút mặt mũi đi được không?"
Kim Phi mỉm cười đi tới bên cạnh A Mai: "A Mai này, thật ra cô mỉm cười trông cũng khá xinh đẹp đó, bình thường cũng đừng để một biểu cảm mãi."
Nói xong, y còn tiện tay chỉ vào A Mai nhướng chân mày: "Nào, cười cái nữa cho ta đi."
"Tiên sinh, Thẩm Nhi đã dẫm cái chân nào của ngài vậy?"
A Mai liếc con mắt ngó Kim Phi một cái.
"Khụ khụ! Trăng đêm nay lớn quá nhỉ!"
Kim Phi vội vàng hắng giọng, cưỡng ép chuyển chủ đề.
A Mai ngẩng đầu thoáng nhìn vầng trăng lưỡi liềm, không khỏi lại mỉm cười.
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy thích ở bên Kim Phi.
Kim Phi khác với những học giả khác, y không ra vẻ vượt trội hơn người khác mà cũng không ra vẻ quá nghiêm túc.
Khi nói chuyện với y không cần phải để ý trên dưới, không cần phải nghĩ có phù hợp hay không và muốn nói cái gì cũng được.
Điều này khiến A Mai cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Hai người chỉ thản nhiên trò chuyện tầm phào như vậy rồi quay trở lại cửa đại lao.
"Tiên sinh, ngài thật sự muốn đi vào sao?" Cai ngục lại nhắc nhở lần nữa: "Nữ nhân kia thật sự rất nguy hiểm!"
"Ngươi cứ dẫn đường đi, xảy ra chuyện gì cũng không phải chuyện của ngươi."