Khánh Mộ Lam cũng không quan tâm đến cần câu nữa, nhanh chóng đuổi theo Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, cô muốn đi tìm tiên sinh à?"
"Không, ta muốn đi tìm Hồng Nhị!"
Đường Tiểu Bắc nói mà không quay đầu lại.
“Đến gặp Hồng Nhị, nhưng nếu xét rách mặt với ông ta thì sắc mặt của Hồng công tử cũng rất khó coi.” Khánh Mộ Lam khuyên nhủ.
“Hồng Nhị đang cố gắng phớt lờ tướng công và triều đình, bà đây còn quan tâm Hồng Đào Bình dễ nhìn hay nhục nhã để làm gì?"
Đường Tiểu Bắc lạnh lùng nói: "Hồng Đào Bình làm người đứng đầu của xưởng đóng thuyền, còn không biết tính cách của cấp dưới, cũng không biết bọn họ đang làm gì, đây là làm tròn trách nhiệm ư?
Nếu không phải nhìn thấy hắn làm việc khá siêng năng, bà đây cũng sẽ xử lý cả hắn rồi!"
"Đúng là Hồng Nhị đã làm quá trớn rồi, nhưng Tiểu Bắc, cô cũng biết tiên sinh rất coi trọng Hồng công tử, hay là cô nói với tiên sinh đi." Khánh Mộ Lam tiếp tục khuyên nhủ.
Thật ra chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ.
Tùy theo cách hành xử của những người có quyền lực, cho dù bắt được điểm yếu của đối phương thì cũng có rất ít người sẽ trực tiếp xé rách da mặt, mà họ sẽ dùng điểm yếu để uy hiếp đối phương, để đổi lấy lợi ích lớn hơn, và moi ra nhiều lợi ích hơn.
Con người không phải thánh hiền, làm gì có ai chưa từng phạm sai lầm chứ? Hôm nay ngươi đã nắm được điểm yếu của đối phương, đẩy đối phương vào chỗ chết. Đợi đến sau này, khi người khác bắt được điểm yếu của ngươi, bọn họ cũng sẽ giậu đổ bìm leo.
Đây cũng có thể được coi là một loại quy tắc và ăn ý ngầm giữa các quyền quý và những gia tộc quyền thế.
Khánh Mộ Lam đã nhận được nền giáo dục quý tộc này từ khi còn nhỏ.
Vì vậy cô ấy cảm thấy cách trực tiếp đi tìm Hồng Nhị của Đường Tiểu Bắc là quá cực đoan.
Thấy Đường Tiểu Bắc không nghe lời cô ấy thì đã lấy Kim Phi ra, hy vọng Đường Tiểu Bắc có thể xem xét, lo lắng một chút đến mối quan hệ giữa Kim Phi và Hồng Đào Bình.
Khi nghe thấy Khánh Mộ Lam nói tới Kim Phi, bước chân của Đường Tiểu Bắc đúng là đã chậm lại một chút.
Khánh Mộ Lam còn tưởng rằng lời khuyên của mình có hiệu quả, nhưng lại nghe thấy Đường Tiểu Bắc nói: "Mộ Lam, ta hiểu được sự băn khoăn của cô, nhưng đây là lỗ hổng cho dù như thế nào cũng không được mở ra!
Tướng công từng nói, không có quy tắc thì không thể làm được gì, hôm nay Hồng Nhị như thế này, vì mặt mũi của Hồng Đào Bình, chúng ta xử lý việc này nhẹ nhàng. ngày mai sẽ có rất nhiều người làm theo! Chẳng bao lâu nữa Đại Khang sẽ hoàn toàn hỗn loạn!"
“Vậy ít nhất chúng ta cũng nên nói chuyện này với tiên sinh chứ?” Khánh Mộ Lam vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không phải là cô không biết tính cách của tướng công như thế nào?” Đường Tiểu Bắc nói: “Nói dễ nghe thì là y coi trọng tình nghĩa, nhưng nói khó nghe thì là y nhẹ dạ, cả tin, cũng quá mềm lòng!
Tướng công cũng biết điều đó, cho nên cùng lắm thì y sẽ hỏi đến những nơi như xưởng gang thép và xưởng đóng thuyền một chút, mà hiếm khi hỏi đến các công việc chính trị và quản lý các nhà máy.
Vì vậy, không thể để y biết chuyện này, chờ ta xử lý Hồng Nhị xong thì đến lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi, tướng công có biết cũng vô ích!"
Khánh Mộ Lam nghe vậy thì không nhịn được âm thầm thở dài, lại bắt đầu lo lắng cho Đường Tiểu Bắc: "Nhưng nếu cô hành động trước, báo cáo sau thì tiên sinh nhất định sẽ giận cá chém thớt với cô!"
"Làm gì có vợ chồng nhà nào có thù hận qua đêm chứ, giận cá chém thớt thì cứ giận cá chém thớt đi, ta làm người xấu quen rồi."
Đường Tiểu Bắc chẳng hề để ý: "Cùng lắm thì buổi tối ta dỗ dành y một chút là được chứ gì!"
"Tiểu Bắc chết tiệt, Tiểu Bắc xấu xa, cô lại nói vớ vẩn nữa rồi!"
Khánh Mộ Lam nghe vậy thì đỏ mặt, dậm chân một cái rồi chạy đi.
Đường Tiểu Bắc đi theo phía sau cười toe toét: "Bà đây còn không đối phó được với cô à?"
Đương nhiên là cô ấy biết Khánh Mộ Lam đang nghĩ cái gì, cũng biết tại sao Khánh Mộ Lam lại khuyên cô ấy.
Nhưng cũng giống như những gì cô ấy đã nói với Khánh Mộ Lam, lỗ hổng này không thể mở ra, nếu không sau này sẽ không thể quản lý mọi người được.
Vì Kim Phi, vì khó khăn lắm mới có được những ngày tháng tốt đẹp như ngày hôm nay, Đường Tiểu Bắc bằng lòng làm kẻ ác, đóng vai anh hùng.
Không có Khánh Mộ Lam ở bên cạnh líu ríu, trong lòng của Đường Tiểu Bắc bắt đầu âm thầm lên kế hoạch.
Sau khi trở về xưởng đóng thuyền, cũng không lập tức đi tìm Hồng Nhị, mà để người gọi Đại Cường tới trước.
"Phu nhân, người tìm ta có việc gì vậy ạ?" Đại Cường cẩn thận hỏi.
Bây giờ anh ta có thể được coi là một vị tướng lĩnh cấp trung của tiêu cục, hơn nữa trước kia quan văn thư từng làm việc với anh ta được chuyển đi, đã từng phân tích cho anh ta tình hình và cơ cấu các cấp lãnh đạo của Xuyên Thục, Đường Tiểu Bắc đã được nhắc đến nhiều lần, hơn nữa anh ta đã nhắc nhở Đại Cường rất nhiều lần rằng Đường Tiểu Bắc là một trong những người không thể đắc tội nhất trong thiên hạ.
Để tránh cho Đại Cường bị phân tâm, quan văn thư thậm chí còn nói với anh ta rằng thà đắc tội Kim Phi, cũng không nên đắc tội với Đường Tiểu Bắc.
Cho nên khi biết rằng Đường Tiểu Bắc đang tìm mình, trong lòng Đại Cường đã suy nghĩ kỹ lưỡng tất cả những việc lớn nhỏ mà gần đây anh ta đã làm.
Cho dù khẳng định mình không làm chuyện gì không có tính người, cũng không phạm phải tội không thể tha thứ, nhưng Đại Cường vẫn rất căng thẳng.
"Ngươi hẳn là biết về mật thám của Hàn Phong để lại đây đúng không?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Việc này... " Đại Cường có hơi khó xử.
Lúc trước Hàn Phong ở Đông Hải, rất nhiều việc đều không thể thiếu sự giúp đỡ của các nhân viên hộ tống, cho nên Đại Cường biết rõ Hàn Phong đã để mật thám ở lại Đông Hải.
Hoạt động quân sự cũng không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của mật thám, lúc Hàn Phong rời khỏi Đông Hải, anh ta đã nói cho Đại Cường thân phận và ám hiệu liên lạc của ba tình báo trong đó.
Nếu Đại Cường gặp phải tình huống đặc thù ở Đông Hải, đang tìm kiếm sự hỗ trợ của mật thám thì có thể đi tìm mật thám để được giúp đỡ.
Một khi mật thám bị bại lộ, về cơ bản là tương đương với việc trở nên vô dụng, lúc Hàn Phong nói với Đại Cường về tin tức của mật thám đã từng nói rằng nếu có thể không cần sử dụng đến mật thám thì hãy cố gắng không sử dụng, điều quan trọng nhất là thân phận của mật thám không được tiết lộ cho người ngoài.
Nhưng Đường Tiểu Bắc không phải là người ngoài, cô ấy là vợ của Kim Phi, cũng là một trong những lãnh đạo cấp cao ở Xuyên Thục.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc chủ động hỏi, điều này khiến cho Đại Cường rơi vào thế khó xử.
Có nên nói không?
Đường Tiểu Bắc nhìn thấy Đại Cường chậm chạp chưa lên tiếng thì cũng đoán được nỗi lo ngại của anh ta.
“Thôi bỏ đi, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi sắp xếp vài người đi tìm trưởng lão vừa mới gặp Hồng Nhị tới đây, nói cho bọn họ biết ta có chuyện muốn trao đổi với bọn họ."
Đường Tiểu Bắc đến hỏi Đại Cường về mật thám, ý định ban đầu cũng là muốn để bọn họ thu thập một chút điểm yếu về các trưởng lão, chờ đến khi các trưởng lão đến đây, cũng có quyền chủ động hơn.
Khi phát hiện ra Đại Cường đang rơi vào thế khó xử, Đường Tiểu Bắc đã từ bỏ ý định này.
Chỉ là mấy trưởng lão trong một trấn nhỏ mà thôi, Đường Tiểu Bắc có nhiều cách để đối phó bọn họ lắm, nếu có điểm yếu trong tay thì chỉ là sẽ dễ dàng hơn một chút thôi, nếu không có điểm yếu thì vẫn xử lý được.
Thấy Đường Tiểu Bắc không còn hỏi thăm tin tức về mật thám nữa, Đại Cường như trút được gánh nặng, chắp tay trả lời: "Vâng!"
Trấn Ngư Khê chỉ lớn như vậy, Đại Cường lại là người phụ trách an ninh ở xưởng đóng thuyền, khi các trưởng lão đến xưởng đóng thuyền gặp Hồng Nhị, phải trải qua nhiều tầng kiểm tra của nhân viên hộ tống, rồi mới có thể vào được.
Đại Cường quay về kiểm tra một vài tờ đăng ký, đã tìm ra thân phận của các trưởng lão đến vào buổi chiều.
Cũng không quan tâm Đường Tiểu Bắc muốn tìm các trưởng lão để làm gì, Đại Cường sắp xếp nhân viên hộ tống đi gọi người luôn.
Lúc xưởng đóng thuyền vừa mới xây dựng lại, bọn cướp biển đã nhiều lần đến đây quấy rối, lần nào cũng là nhân viên hộ tống phối hợp với thủy quân đẩy lùi bọn cướp biển, người dân địa phương đã nhìn thấy, hơn nữa, nhân viên hộ tống rất kỷ luật, chưa bao giờ lấy của người dân dù chỉ một cái kim sợi chỉ, cũng gần như chưa bao giờ xảy ra xung đột với người dân, cho nên danh tiếng của nhân viên hộ tống ở địa phương vẫn rất cao.
Khi biết nhân viên hộ tống đang truy lùng mình, các trưởng lão đều gác lại những chuyện khác và đến gặp nhân viên hộ tống.