Cuối cùng Chu Trần Thị cũng cảm thấy yên tâm khi biết Kim Phi đã có một kế hoạch hoàn chỉnh.
Đã đến giờ cơm, Kim Phi giữ hai mẹ con họ lại cùng ăn tối ở thương hội Kim Xuyên.
Trong lúc đó, Chu Trần Thị lại nhắc bổ sung vài chi tiết, Kim Phi đều ghi nhớ.
Trước đó Kim Phi khá xem trọng Chu Linh Lung, chuẩn bị cho cô ấy hai nhân viên hộ tống nữ, phụ trách công việc bảo vệ.
Qua cuộc nói chuyện hôm nay, Kim Phi cũng nhận ra tầm quan trọng của Chu Trần Thị.
Vì sự an toàn của hai mẹ con, Kim Phi lại cử một nhóm nhân viên hộ tống bảo vệ cả nhà họ.
Điều này khiến Chu Trần Thị vô cùng biết ơn, dẫn Chu Linh Lung cảm kích rời đi.
Tiễn hai mẹ con đi, Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, tài liệu Nguyễn Đồng Khiết để lại cho y còn nhiều hơn làng Tây Hà, hơn nữa chuyện cứu trợ thiên tai cũng phức tạp, Kim Phi bận rộn đến tận nửa đêm mới xong.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mở, y lại dẫn theo người ra khỏi thành.
Chu Du Đạt vẫn đang giúp Kim Phi xây dựng nhà máy, nhưng dạo gần đây do những khó khăn mà thái giám và các quyền quý lực gây ra, các công trường đều đình công, Kim Phi cần phải đưa ra quyết định trong rất nhiều việc.
Kim Phi vừa rời khỏi căn cứ thương hội Kim Xuyên không lâu, Khánh Mộ Lam dẫn người tìm đến.
Tiếc là lúc đó Kim Phi đã ra khỏi thành, cô ấy lại đến muộn một bước.
Kim Phi bận việc ở ngoài thành đến lúc cửa thành sắp đóng mới trở về.
“Tiên sinh, sáng nay Khánh cô nương đến tìm ngài”.
Nguyễn Đồng Khiết nói: “Khánh cô nương nói, điện hạ bị bệnh rồi”.
“Bị bệnh?”, Kim Phi nhíu mày: “Có nặng không?”
“Hình như rất nặng, Khánh cô nương hôn mê đến nửa đêm mới tỉnh”.
“Hôn mê?”, Kim Phi sửng sốt: “Đại Lưu, chuẩn bị ngựa”.
Thật ra hôm qua lúc Cửu công chúa rời khỏi tiểu viện, Kim Phi đã cảm thấy vẻ mặt cô ấy hơi lạ.
Nhưng lúc đó cứ tưởng cô ấy đi đường dài nên mệt mỏi, không để ý quá nhiều, càng không ngờ lại hôn mê nghiêm trọng đến thế.
Không kịp vào nhà, đợi Đại Lưu dẫn ngựa đến, y lập tức cưỡi ngựa chạy đến Khánh phủ.
Người gác cổng Khánh phủ biết Kim Phi, vừa bảo người đi báo, vừa dẫn Kim Phi vào phòng khách.
“Lão nô đã cho người đi báo cho lão gia rồi, Kim tiên sinh đợi một lát”.
Hậu viện Khánh phủ không chỉ có Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa, mà còn có con cái và vợ của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi cũng không tiện xông vào, chỉ đành kiên nhẫn đợi.
Cũng may không để y đợi lâu, Khánh Hâm Nghiêu đã đến.
“Khánh đại nhân, điện hạ bị bệnh ư?”
“Ừ, Mộ Lam nói hôm qua điện hạ đi khỏi viện thì hôn mê, mãi đến nửa đêm mới tỉnh”.
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nhưng tiên sinh đừng lo lắng, ta đã tìm đại phu giỏi nhất Tây Xuyên đến khám rồi, điện hạ không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian là ổn”.
“Có tiện dẫn ta đi thăm không?”, Kim Phi hỏi.
Lúc này trời đã tối, một người đàn ông xa lạ như y cũng không tiện vào nội viện Khánh phủ.
Nhưng lúc này Kim Phi không nghĩ nhiều như thế.
Không chỉ vì tầm quan trọng của Cửu công chúa mà còn vì Cửu công chúa có vị trí hơi khác thường trong lòng y.
“Mời tiên sinh”, Khánh Hâm Nghiêu ngẫm nghĩ, sau đó làm động tác mời.