Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công chúa Lộ Khiết nhìn Lưu Thiết như đang nhìn một tên ngốc, không để ý đến anh ta, mà quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, điều kiện này bổn cung không thể đồng ý với ngài, nếu được, ngài đổi điều kiện khác mà bọn ta có thể chấp nhận đi!”

Thật ra Kim Phi cũng biết, cũng như việc y không thể thả Yabe, công chúa Lộ Khiết cũng không thể từ bỏ Hải Đông Thanh.

Cho nên Kim Phi bị từ chối thì cũng không quá thất vọng, mà là tiếp tục nhấn mạnh: “Nếu lần này ta không yêu cầu cô bồi thường chiến tranh, hơn nữa còn làm ăn với cô thì cô có thể cân nhắc được không?”

“Làm ăn?” Công chúa Lộ Khiết sửng sốt: “Việc gì?”

Cô ta còn tưởng rằng Kim Phi sẽ đưa ra vấn đề nào đó hà khắc, kết quả Kim Phi lại nói muốn làm ăn với mình?

Điều này làm cho công chúa Lộ Khiết bối rối.

“Việc làm ăn đơn giản thôi,” Kim Phi nói: “Hẳn là cô biết dưới trướng ta có một thương hội, các cô có thể trao đổi thịt bò và thịt cừu, da bò và cừu, thậm chí cả len để lấy đồ sắt, vải vóc, muối ăn, dược liệu, lương thực!”

“Dùng lông dê đổi dược liệu vải vóc?” Công chúa Lộ Khiết tròn mắt.

Đời trước, Kim Phi luôn cho rằng dân tộc du mục nuôi nhiều dê bò như vậy thì chắc là ngày nào cũng ăn thịt bò thịt dê, nhưng khi vào thế giới này, hiểu biết sâu sắc hơn về dân du mục, y mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai lầm.

Đại đa số những người du mục thực ra đều không nỡ ăn thịt.

Bởi vì dân du mục phải thường xuyên bôn ba, để bảo đảm thể lực, nếu ăn thịt thì một ngày ít nhất cũng phải ăn một cân thịt dê mới có thể bảo đảm tiêu hao.

Cứ tính một ngày một cân, một người dân du mục một năm phải ăn đến hai mươi con dê trở lên.

Nếu một nhà bốn người, một năm phải ăn trên dưới trăm con.

Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nếu muốn đảm bảo tiêu thụ được một trăm con cừu mỗi năm thì sẽ cần một đàn rất lớn.

Điều này một lần nữa liên quan đến vấn đề đồng cỏ và chăn thả.

Trên thực tế, bình thường dân du mục không thể nuôi nhiều gia súc như vậy.

Cộng với sự tấn công của thú dữ và sự bóc lột của quý tộc, cuộc sống của hầu hết những người dân du mục rất khó khăn, họ không nỡ ăn chút thịt nào, họ sẽ chỉ ăn thịt trừ khi gia súc của họ bị thú rừng giết hoặc chết vì bệnh tật.

Phần lớn thức ăn chính của người chăn nuôi là sữa bò hoặc sữa dê, họ không dám uống nhiều vì sợ bê con chết đói.

Trên thực tế, những người du mục không chỉ thiếu thịt mà còn thiếu hầu hết mọi thứ.

Đầu tiên là muối ăn.

Tuy rằng phía Đông của Đông Man chính là biển rộng, có thể sản xuất muối nhưng không có người buôn muối.

Vì những người du mục luôn di chuyển nên những người buôn muối rất khó tìm thấy họ.

Trên đồng cỏ thực ra có mấy thành trì nhỏ và một số chợ cố định, nhưng lượng muối lớn và nặng, trên đồng cỏ không có phương tiện vận chuyển đường sông mà vận chuyển bằng xe ngựa, rất tốn kém. Các vùng ngoài miền Đông giá muối rất cao, rất đắt.

Vải, lương thực, đồ sắt và dược liệu còn khan hiếm hơn cả muối.

Vùng đồng cỏ lạnh giá, không thích hợp cho việc trồng trọt, phương pháp canh tác lạc hậu nên sản lượng lương thực rất thấp, họ không trồng được các loại cây đay để dệt vải và không có dược liệu.

Điều này dẫn đến sự thiếu hụt mọi thứ trên đồng cỏ ngoại trừ ngựa, gia súc.

Trước đây, hàng năm Đại Khang cống nạp cho Đông Man chủ yếu là vải, ngũ cốc và dược liệu, trong đó vàng bạc chiếm tỷ lệ nhỏ.

Lương thực cùng vải vóc còn tạm, những người du mục chỉ có thể sống dựa vào sữa, cừu, da bò và da cừu.

Nhưng không có thuốc thì sẽ rất phiền toái.

Mấy năm nay thời tiết rét lạnh, rất nhiều dân du mục cũng không chịu được mà sinh bệnh, nhưng năm nay Đại Khang không cống nộp, dẫn đến thảo nguyên thiếu thuốc, nhiều dân du mục chỉ có thể chống chọi với bệnh tật, không chịu nổi thì chết.

Nếu có thể làm ăn với Kim Phi, đổi thịt cừu, da cừu thậm chí len lấy thuốc, nhất định sẽ là tin tức tốt cho thảo nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK