Hàn Phong lấy từ trong lòng ngực ra một phong thư, nhét vào tay đội trưởng đội hộ tống:"Tam Bảo, ngươi đã đi qua trấn Ngư Khê một lần, đợi lát hãy đi thêm một chuyến nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp tiên sinh, giao phong thư này cho ngài ấy!"
"Vâng!"
Đội trưởng đội hộ tống vừa nghe xảy ra chuyện, vội vàng làm theo.
Những nhân viên hộ tống có thể không nghỉ ngơi, đi suốt đêm để đuổi kịp Kim Phi, nhưng ngựa không nghỉ ngơi không được.
Tranh thủ lúc đổi ngựa, đội trưởng đội hộ tống đã giới thiệu Hồng Đào Bình với Hàn Phong.
Hồng Đào Bình cũng vội vàng đưa tờ giấy của Kim Phi cho Hàn Phong.
Đọc xong tờ giấy, Hàn Phong đã hiểu ý định của Kim Phi.
Địa vị của Hàn Phong ở làng Tây Hà có thể tăng nhanh như thế cũng do anh ta biết cách ăn nói, làm việc cũng chu đáo.
Đợi nhân viên hộ tống dắt ngựa đến, anh ta đã xưng huynh gọi đệ với Hồng Đào Bình.
Tam Bảo dẫn theo một đội nhân viên hộ tống, đi men theo đường cũ về trấn Ngư Khê.
Thế nhưng ban đêm phải giơ đuốc soi đường cũng không thể chạy nhanh bằng ban ngày được.
Tam Bảo chỉ có thể cầu trời rằng đêm qua Kim Phi ngủ không ngon nên sẽ đi chậm một chút.
Bằng không sợ là bọn họ phải chạy liền mấy ngày mới đuổi theo kịp Kim Phi.
Đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của anh ta.
Kim Phi đang cách họ hơn một trăm dặm, trong lòng lo lắng cho Tây Xuyên nên ngoại trừ lúc đi có dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm một lần ra thì y chạy suốt cả một ngày một đêm.
Lúc này cũng chỉ là vừa mới dừng ngựa hạ trại mà thôi.
“Tướng công, ăn cơm thôi.”
Đường Tiểu Bắc bưng khay đồ ăn vào trong lều, vẻ mặt yêu thương.
Hôm nay lúc đi đường, Kim Phi vẫn luôn ngáp ngủ.
Đường Tiểu Bắc khuyên nhủ vài lần, bảo y đi nghỉ ngơi nhưng Kim Phi vẫn không đồng ý.
Y chạy mãi tới khi bầu trời tối đen mới để cho Hầu Tử tìm một chỗ để hạ trại.
“Đã sắp xếp người trực ca đêm chưa?”
Kim Phi vừa cầm đũa lên vừa hỏi.
“Chàng yên tâm đi, việc này Hầu Tử còn có sở trường hơn chàng nữa, sắp xếp năm đội, mỗi đội túc trực một canh giờ, sẽ không làm lỡ việc lên đường ngày mai của chàng.”
Đường Tiểu Bắc múc cho Kim Phi một bát canh: “Nhưng còn chàng đấy, đã một ngày một đêm không ngủ rồi, hôm nay còn cưỡi ngựa chạy từ sáng tới đêm, mau cơm nước xong rồi đi ngủ đi!”
“Biết rồi!”
Kim Phi cầm bát canh lên, uống một ngụm.
Lông mày y hơi nhíu lại.
“Sao thế, không hợp khẩu vị à?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Tối hôm qua không ngủ nên bây giờ trong miệng không có vị gì hết.” Kim Phi lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa.
“Chàng cũng thật là, không phải Hạ Nhi tỷ đã đưa Nhuận Nương đến Tây Xuyên rồi sao, sao lúc chàng tới Đông Hải lại không dẫn họ theo luôn?”
Đường Tiểu Bắc vừa lấy cho Kim Phi một đĩa rau vừa hỏi.
“Quảng đường đến Đông Hải rất xóc nảy, còn phải đánh nhau với đám thủy phỉ, đưa Nhuận Nương theo chịu tội làm gì?”
“Chàng thương xót cho Nhuận Nương thì có.” Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Lúc ta tới Đông Hải, sao chàng không thương tiếc cho ta như thế? Còn nhéo lỗ tai người ta!”
“Là ta bảo muội tới sao?” Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Muội cũng thật là, ngồi thuyền về thoải mái hơn bao nhiêu, lại cứ phải cưỡi ngựa cùng ta.”
“Coi như chàng có lương tâm.” Đường Tiểu Bắc chớp mắt mấy cái với Kim Phi: “Thành công không?”
“Cái gì thành công?”